Chương 176: Giết heo ăn mừng
Ban đầu thì lấy thịt cuốn đồ ăn nướng, sau đó trực tiếp để thịt lên than hồng mà nướng. Có chỗ dính tro đen nhìn hơi bẩn, nhưng cả miếng thịt vàng ươm, dầu mỡ tí tách, hương thơm lan ra cực kỳ mê người.
Thịt đưa vào miệng còn thoang thoảng mùi than củi, lớp ngoài giòn giòn, Ôn Dung ăn vô cùng thích. Chỉ là cậu bé có chút ghét mấy chỗ dính đen, thật ra cũng chẳng bẩn gì, chỉ là tro than. Thẩm Thời Kim thấy vậy, chỉ biết kiên nhẫn cạo sạch cho cậu rồi mới đưa.
“Tiểu nhị, ngon quá!” Ôn Dung vừa ăn vừa cười híp mắt.
Thẩm Thời Kim khẽ cười:
“Ăn vừa thôi, còn để bụng chút nữa còn cơm chính.”
“Ân.” Ôn Dung ngoan ngoãn gật đầu, miệng nhỏ nhóp nhép, trông y như chú sóc con. Hạo Nhi thì chẳng quan tâm, ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thịt nướng vừa thơm vừa ngọt, nhóc ăn hoài mà không chán, bàn tay bé xíu lem luốc tro đen, vẫn cứ gắp thêm từng miếng. Nếu không phải Thẩm Thời Kim canh chừng, sợ trẻ nhỏ ăn quá độ không tiêu, có lẽ còn ăn nữa.
Trong nhà hôm nay có khách, Triệu thị dùng nồi lớn nấu cơm, trên mặt nồi hấp thêm mấy món. Cả gian bếp bốc hơi mù mịt, đứng ngoài chỉ thấy mảng khói trắng chứ chẳng nhìn rõ bên trong.
Triệu thị còn hầm canh xương, ninh cùng củ cải, sôi ùng ục thơm lừng. Một bên lại chiên thịt viên, xào rau. Thẩm Thời Kim thích ăn thịt kho với thịt viên, Triệu thị làm hẳn hai thố đầy, còn thêm cả cá viên rán giòn.
Thẩm Thời Kim và Ôn Dung vừa ăn nướng xong liền ngồi ngoan một bên. Nhưng chẳng bao lâu, liền xuất hiện một “tiểu hắc thủ”, lén lút bốc viên thịt. Hết ngón tay đen, rồi lại ngón tay béo, ba tiểu tử thay phiên nhau vụng trộm ăn, vừa ăn vừa thì thầm bình luận.
“Cái này giòn!”
“Cái này thơm quá!”
“Cái này…”
Triệu thị biết hết, nhưng giả vờ như không thấy.
Đặc biệt Ôn Dung thích ăn giò heo, Triệu thị cố ý kho trước rồi để trong nồi lẩu nhỏ hầm kỹ. Vừa ngửi mùi thôi, cậu bé đã chảy nước miếng.
Thịt mới mổ tươi, xào không hề hôi, Triệu thị thái thịt sợi mảnh, phi hành tỏi gừng cùng ớt băm, cho thịt vào đảo nhanh. Thịt hồng hồng, vừa chín tới, mùi thơm tỏi ớt quyện mùi thịt lan khắp bếp. Liên tục các món: đậu que xào thịt, cải trắng xào thịt, dưa chua xào thịt… đều bưng ra nóng hổi.
“Thơm quá tiểu nhị ơi, ta thích dưa chua xào thịt lắm, mai ta làm mì ăn cùng nhé?” Ôn Dung reo lên.
“Hảo.” Thẩm Thời Kim dịu dàng gật.
Ôn Dung xoa bụng tròn, còn lẩm bẩm:
“Không đói bụng cũng vẫn thèm ăn.”
Thẩm Thời Kim nghe mà phì cười, thấy cũng chẳng sai.
Cơm tối hôm ấy cực kỳ phong phú: thịt kho, thịt viên rim tương, giò heo hầm, canh huyết, canh đậu hũ, thêm cả rau xanh. Người lớn, trẻ nhỏ đều ăn say sưa.
Một bàn dành cho các phu tử và Chu Minh Triều để mừng cậu thi đỗ tú tài. Bên ấy rộn ràng cảm tạ, có người còn rơm rớm nước mắt. Bàn còn lại toàn người nhà, Thẩm Thời Kim kẹp đồ ăn cho Ôn Dung, Ôn Dung lại xé giò nhét cho Hạo Nhi, nhìn ba đứa một vòng một vòng, náo nhiệt vô cùng.
Đặc biệt Ôn Dung, bát nhỏ chất đầy nào giò nạc, thịt kho, viên thịt, thêm ít dưa chua, cúi đầu ăn lia lịa, chẳng ngẩng mặt lên. Ăn đến khi no căng bụng, vẫn còn ham muốn ngó quanh.
Đến khi ăn xong, mấy phu tử cũng uống trà giải ngấy, Chu Minh Triều lại uống trà đến mức đỏ mặt, miệng lẩm bẩm như say rượu. Nháo ầm một hồi, bị Thẩm Thời Kim dỗ mãi mới chịu yên.
Giữa chừng, Chu Minh Triều còn ôm chân Thẩm Thời Kim khóc:
“Tiểu Nhị thật tốt… Ta thi đậu tú tài rồi!”
Thẩm Thời Kim đành kiên nhẫn an ủi, nhắc đi nhắc lại cho hắn yên tâm.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Chu Minh Triều ôm mông kêu đau, ngơ ngác hỏi:
“Tiểu nhị, hôm qua ta có phải té ngã không? Sao đau thế này?”
“Ân, ngã chó ăn cứt.” Thẩm Thời Kim mặt tỉnh bơ đáp.
Chu Minh Triều tròn mắt, gãi đầu lẩm bẩm:
“Có lẽ là ông trời ghen tài, mới để ta ngã đau…”
Cả nhà nhìn mà cười nghiêng ngả.