Sau khi anh ăn cơm xong, Mạc Chi Dương cất bình giữ nhiệt đi.
Trước khi rời đi, Thẩm Trường Lưu cố ý dặn dò.
- Tan học nói cho anh biết, anh đi đón em.
- Vâng.
Mạc Chi Dương đồng ý, nhưng lại không hiểu vì sao anh lại khăng khăng muốn tới đón mình.
Mạc Chi Dương là một giáo viên dạy piano tại một cơ quan đào tạo ở khu Vân Đốn, chiều hôm nay có lớp.
Hơn 7 giờ, Thẩm Trường Lưu đã qua đây rồi, bởi vì thân phận của anh nên khẩu trang kính râm đều phải chuẩn bị.
Mạc Chi Dương tiễn bạn nhỏ cuối cùng ra về, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi xuống thì thấy anh đang ở thang gác chờ mình.
- Sao anh lại đi lên đây?
- Anh muốn gặp em.
Bởi vì tầng này đã không còn có ai nữa nên Thẩm Trường Lưu cởi khẩu trang kính râm ra.
Mạc Chi Dương đỏ mặt, cúi đầu, lời nói tránh cứ nũng nịu, không có chút sức thuyết phục nào.
- Nếu như bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
- Dương Dương.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thẩm Trường Lưu, Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn anh.
- Hả?
Không ngờ tới, Thẩm Trường Lưu đột nhiên nâng mặt mình hôn lên.
Hai tay Thẩm Trường Lưu giữ khuôn mặt cậu, hôn lên môi cậu, ngay sau đó đầu lưỡi đi vào, hơi đè cậu, khiến cho Dương Dương lùi về sau hai bước, lưng dựa vào lan can ở góc cầu thang.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhíu lại, khóe mắt nhìn thấy thầy Trình đang đứng ngẩn ra ở góc cầu thang, thấy Trình ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn hoang đường này.
Nhưng Thẩm Trường Lưu không thèm để ý, tay trái ôm cổ khiến người ta không nhúc nhích được, tay trái nắm lấy tay cậu, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Không thể không nói kỹ thuật hôn của người đàn ông ngốc nghếch này đã tiến bộ vượt bậc, Mạc Chi Dương không có kinh nghiệm gì, không thể chống đỡ được, trở thành con rối chìm đắm giữa răng môi của anh, bị anh chinh phục.
Thầy Trình vốn dĩ muốn hỏi cậu có muốn cùng đi hay không, kết quả là nhìn thấy một màn này, thầy Mạc và một người đàn ông khác hôn môi hơn nữa bầu không khí rất tốt, không giống như bị ép buộc.
Anh ta định thần lại vội vàng chạy xuống lầu, tim đập rất nhanh.
Mạc Chi Dương nghe thấy được tiếng bước chân, bắt đầu giãy dụa.
Nhưng mà Thẩm Trường Lưu lại không như cậu mong muốn, ngược lại càng ôm cậu chặt hơn, ôm lấy cậu từ cầu thang bộ đến thang máy bên cạnh, tay trái ấn thang máy, từ đầu đến cuối không hề rời khỏi đôi môi của cậu.
Đến lúc thang máy đến, đẩy người vào trong thang máy thì mới nhân từ buông tha môi cậu.
Buông môi cậu ra nhưng Mạc Chi Dương vẫn bị Thẩm Trường Lưu vây trong góc của thang máy.
Mạc Chi Dương oán trách đánh anh một cái, đôi môi đỏ mọng nói.
- Nếu như bị người khác nhìn thấy thì làm thế nào.
- Em không muốn để người khác biết hai chúng ta ở bên nhau sao?
Thẩm Trường Lưu cười, nhưng cảm xúc trong mắt bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
- Em vẫn ổn, dù sao cũng chỉ là một người bình thường nhưng anh thì khác, nếu để paparazi chụp được thì anh làm sao bây giờ?
Hệ thống vừa nói người bỏ chạy chính là thấy Trình, Mạc Chi Dương biết Thẩm Trường Lưu này căn bản là để ý đến chuyện lần trước cậu và thấy Trình nói chuyện, cho nên mới náo như vậy để đánh dấu chủ quyền.
Thẩm Trường Lưu mỉm cười, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là dấu móng tay hình trăng non, dịu dàng cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Dương Dương rất thích công việc này cho nên không nỡ bảo cậu từ chức, nhưng có người vẫn nên phải cảnh cáo, người nào thuộc về người nào.
Buổi tối, Mạc Chi Dương dựa vào đầu giường đọc sách, Thẩm Trường Lưu tắm rửa xong đi ra.
- Dương Dương tai anh bị nước vào rồi.
- Vâng.
Đây là tật xấu của Thẩm Trường Lưu, chỉ cần gội đầu thì rất dễ dàng bị nước vào tai, lấy tăm bông nói.
- Anh nói xem anh lớn như thế này rồi, lúc trước sống thế nào thế, là Tô Bạch giúp anh ngoáy ra sao?