Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 20: Thế thân tình nhân của anh đế (20)

 

Trong đầu tên Thẩm Trường Lưu này có cái cục gì thế, hai lần, mỗi lần một giờ phải không?

 

Đỡ eo làm xong bữa sáng, Mạc Chi Dương gọi một chiếc xe, sau một ngày đi dạy cậu cũng trở về nhà như những người khác nhưng vừa xuống đến dưới lầu đã bị cản lại.

 

- Có thể nói chuyện một chút không?

 

Tô Bạch nhìn người đứng trước mặt có chút khinh thường, người kiêu ngạo như cậu ta từ trước đến giờ đều coi thường người gọi là thế thân này.

 

Mạc Chi Dương cúi đầu xuống lộ ra cảm giác tự ti, gật đầu.

 

- Cũng được.

 

Hai người đi vào quán cà phê gần đó ngồi đối diện nhau, gọi một ly Cappuccino, Mạc Chi Dương có chút không thích cà phê, lấy trong túi ra một bao thuốc lá hương bạc hà.

 

Đốt một điếu thuốc ở trước mặt của Tô Bạch, hít một hơi nhả ra khói mùi bạc hà bao quanh lấy hai người, khiến cho Tô Bạch không hiểu được ý định của cậu.

 

- Tôi hy vọng cậu có thể tự giác rời khỏi Trường Lưu.

 

Tô Bạch hơi hơi ngả ra phía sau muốn tránh khỏi làn khói thuốc kia, cậu ta không thích người hút thuốc cũng không hiểu được tại sao mà Thẩm Trường Lưu lại cho phép một người hút thuốc ở bên cạnh anh ta.

 

Tô Bạch không thể hiểu nổi mắt của Thẩm Trường Lưu bị mù hay sao mà lại đi coi trọng Mạc Chi Dương vậy?

 

Mạc Chi Dương gục đầu xuống nhìn điếu thuốc bạc hà đang cháy một cách chậm rãi.

 

- Nhưng mà Thẩm Trường Lưu yêu tôi và tôi cũng yêu anh ấy, tôi không muốn rời khỏi anh ấy.

 

Cái gì gọi là tình yêu cơ?

 

Tô Bạch thực sự khinh thường, lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, tùy tiện ném lên mặt bàn.

 

- Trong thẻ này có năm trăm vạn cậu cầm lấy và rời khỏi Thẩm Trường Lưu có được không?

 

Trường hợp kinh điển lại xuất hiện!

 

Mạc Chi Dương nóng lòng muốn thử, nhìn thấy thẻ ngân hàng lại lộ ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương.

 

- Không phải, anh Tô hiểu nhầm rồi, tôi thật lòng yêu Trường Lưu nên mới ở cùng một chỗ với anh ấy thật sự không phải vì tiền!

 

- Thế thì sao chứ? Cậu không thích tiền sao? 

 

Tô Bạch ngồi thẳng người dậy lấy tay khua khua làn khói đang lửng lơ ở trước mặt cậu ta.

 

- Cầm lấy năm trăm vạn này cậu muốn làm gì cũng được dù sao cậu cũng không xứng đáng với Trường Lưu, so với việc đợi đến sau này anh ta bắt đầu ghét cậu bây giờ rời đi vẫn tốt hơn, cũng có được thể diện nữa.

 

- Anh ấy? Chán ghét tôi sao?

 

Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn cậu ta khuôn mặt kia giống hệt với khuôn mặt của mình, khóe mắt dần dần hiện lên màu hồng.

 

Thấy cậu dao động Tô Bạch nhân cơ hội này kích thích cậu, tiếp tục đả kích.

 

- Không thì sao chứ? Anh ta yêu tôi mười lăm năm nói vứt bỏ lập tức vứt bỏ, cậu thì sao? Được mấy tháng? Nói không chừng ngày mai lập tức chán ghét cậu, cậu nên suy nghĩ cho chính mình một chút đi.

 

Mạc Chi Dương trầm mặc có lẽ đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên đứng bật dậy nói.

 

- Không, Trường Lưu sẽ không như vậy đâu.

 

Nói xong xoay người lại chạy ra ngoài để lại một mình Tô Bạch ở trong quán cà phê, Tô Bạch nhíu mày lấy bút ghi âm từ trong ví tiền ra có chút bực mình. Không nghĩ rằng miệng người này lại chặt như vậy, không hề có một chút sai lầm nào.

 

Ra khỏi quán cà phê, Mạc Chi Dương có chút coi thường.

 

- À, cái thủ đoạn dùng bút ghi âm này mấy trăm năm trước tôi cũng không thèm dùng, làm sao có thể để anh nắm được nhược điểm chứ.

 

Hít một hơi thuốc thật sâu vô cùng hài lòng mà nhả một hơi khói, nhưng mà màn trình diễn này kết thúc cũng không thể buông bộ dạng này xuống, ở chỗ Thẩm Trường Lưu vẫn phải dữ nguyên bộ dạng này.

 

Đón một chiếc xe trở về đã gần chín giờ tối, Thẩm Trường Lưu biết hôm nay cậu có việc nên đã gọi một xuất cơm ở bên ngoài, nghe được tiếng mở cửa đứng dậy đi chào đón.

 

- Về rồi sao?

 

Mạc Chi Dương đang tuyệt vọng, sau khi nhìn thấy anh ta khóe mắt lại bắt đầu hồng hồng, đôi mắt hoa đào cũng ươn ướt có vài phần đáng thương.

 

- Trường Lưu, anh...

 

- Đây là làm sao vậy.

 

Thẩm Trường Lưu thấy có gì đó không đúng đang yên đang lành tại sao khóe mắt lại hồng như vậy.

 

- Dương Dương, em có chỗ nào không thoải mái hay không?

 

- Không có không có.

 

Mạc Chi Dương vội vàng cúi đầu phủ nhận ngăn lại nước mắt sắp rơi, cậu nói.

 

- Hơi mệt một chút thôi em đi tắm rửa trước.

 

Không đúng, chắc chắn có vấn đề!

 

Cậu không nói nên Thẩm Trường Lưu càng lo lắng, trước kia Dương Dương không phải như vậy nhưng lại chẳng biết có gì khó nói vì thế chỉ có thể để cậu đi tắm rửa trước.

 

back top