Sau khi Thẩm Trường Lưu xử lý xong những việc cần làm liền trở về phòng ngủ thì thấy người kia đã lên giường nằm ngủ, lại càm cảm thấy có gì đó không đúng.
Đi vòng qua ngồi vào mép giường.
- Dương Dương, em mệt quá hay sao vậy?
- Vâng, em đi ngủ trước đây.
Mạc Chi Dương vừa nói xong lập tức chùm chăn che đầu lại.
Trong lòng Thẩm Trường Lưu vẫn có nghi ngờ nhưng mà không biết nên hỏi như thế nào, tắt đèn rồi cũng leo lên giường rồi ôm lấy thắt lưng của cậu từ phía sau muốn ôm người kia vào trong ngực của mình.
Kết quả là lúc này Mạc Chi Dương trực tiếp chống lại và gạt tay của anh ta ra, sau đó nằm sát vào mép giường không muốn quan tâm đến anh ta nữa.
Sao lại như thế này, Thẩm Trường Lưu có chút bực mình nhưng vẫn không bộc lộ ra ngoài tự an ủi chính mình rằng: “em ấy chỉ có chút mệt mỏi thôi, đêm nay để em ấy nghỉ ngơi một chút sáng mai sẽ hỏi lại sau.”
Nhưng Mạc Chi Dương đang đau khổ cũng không có ngủ sớm như vậy, đôi mắt trợn tròn mà trong đầu lại nhớ đến những món ăn như: bữa sáng có mì chua cay, nồi lẩu, lẩu cay, gà rán, canh cá nấu dưa chua,... Nước miếng chảy từ khóe miệng ra.
Đến khoảng một giờ sáng, hô hấp của người nằm bên cạnh bắt đầu đều đều khiến Mạc Chi Dương không vui, thế mà anh ta vẫn còn ngủ cho được, không được, anh ta phải dỗ mình chứ.
Vì thế cậu lau hết nước miếng chảy ra ở khóe miệng rồi khóe mắt rỉ ra vài giọt nước mắt nghẹn ngào, bắt đầu thấp giọng nức nở.
Thẩm Trường Lưu vừa mới chợp mắt nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ bên cạnh bỗng nhiên mở to mắt, lập tức đứng lên bật đèn bàn.
- Dương Dương, em làm sao vậy?
Mạc Chi Dương trốn ở trong chăn cũng không chịu nói chuyện mà âm thanh nức nở càng ngày càng lớn.
- Dương Dương, sao lại thế này?
Thẩm Trường Lưu muốn kéo chăn ra lại bị người kia liều chết giữ chặt lấy, lần này cũng bắt đầu luống cuống anh ta nhẹ giọng dùng lời nói ngọt ngào dỗ dành.
- Dương Dương à, sao lại thế này hả em nói cho anh biết có được không, có phải là anh đã làm gì không đúng hay không?
Anh ta nào biết càng làm vậy thì tiếng khóc của cậu càng lớn hơn khiến cho Thẩm Trường Lưu bị dọa sợ, nếu không tấn công được từ bên ngoài vậy phải đánh từ bên trong thôi.
Thẩm Trường Lưu nghĩ như vậy nên bản thân anh ta cũng chui vào trong chăn rồi từ chân của cậu chậm rãi sờ soạng lên phía trên, sau đó thuận tiện mà xốc chăn lên lập tức nhìn thấy người kia khóc đến mức khóe mắt cũng bị đỏ hồng, ngay cả gối cũng ươn ướt, anh ta nói.
- Dương Dương em làm sao vậy?
- Hu hu hu...
Mạc Chi Dương nghẹn ngào lắc đầu tỏ vẻ mạnh mẽ.
Thế này cho dù có nói gì cũng không có tác dụng nên Thẩm Trường Lưu ngồi lên người cậu, đưa mặt tới gần mặt, ánh mắt tới gần ánh mắt của cậu, chóp mũi của hai người cũng chạm vào nhau.
- Nói cho anh biết em làm sao vậy?
Lúc này giọng nói của Thẩm Trường Lưu có chút kỳ lạ, có một loại hơi thở nguy hiểm, anh ta tức giận rồi, Mạc Chi Dương biết chứ.
Diễn đến đây cũng khá ổn rồi vì thế vừa mếu máo vừa trả lời.
- Anh Tô nói anh... Anh sẽ chán ghét em, hu hu hu, anh yêu anh ta mười lăm năm nói vứt bỏ lập tức vứt bỏ hơn nữa em mới có vài tháng... Hu hu hu...
Trong lòng vốn đang tức giận nhưng tất cả đều hóa thành áy náy, Thẩm Trường Lưu để ý đến cậu đang rối rắm nên nhanh chóng hôn lên nước mắt của cậu rồi nói.
- Dương Dương, anh sẽ không rời đi và không chán ghét em, chỉ cần em đừng rời khỏi anh thôi vậy có được không?
- Anh Tô nói đúng, em so với anh ấy vẫn kém hơn, hu hu hu Trường Lưu, có thể không chán ghét em được hay không!
Mạc Chi Dương khóc thút thít nắm chặt lấy cánh tay của anh ta.
Chỉ một cái bám này khiến cho Thẩm Trường Lưu phải hít sâu một hơi.
Mạc Chi Dương sợ hãi nên nhanh chóng buông cánh tay của anh ta ra thì lập tức nhìn thấy chỗ bị bỏng, tất nhiên là nó không được tốt.
- Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao nó còn chưa lành lại vậy?
Không phải, đã qua nhiều ngày như vậy rồi không có khả năng miệng vết thương vẫn bị như vậy.
Nhưng cái này cũng không ngăn cản mình phát huy ngược lại khiến cho diễn suất càng thật hơn, lại khóc thảm hại hơn, mếu máo nói.
- Hu hu hu... Trường Lưu, thật sự xin lỗi, em không cố ý cũng đều tại em để em đi lấy hòm thuốc cho anh.
Nói xong lấy tay lau qua loa mấy giọt nước mắt rồi chuẩn bị đứng lên.