Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 22: Thế thân tình nhân của ảnh đế (22)

 

Nhưng căn bản là Thẩm Trường Lưu không để cho cậu có cơ hội phản kháng lập tức túm lấy hai cổ tay của cậu đặt lên đầu, cúi người xuống dùng chóp mũi cọ cọ lên hai má của cậu, dùng giọng nói hết sức nghiêm túc nói.

 

- Dương Dương, đời này của anh không có nguyện vọng gì mà chỉ muốn ở cùng một chỗ với em, cho em được hạnh phúc.

 

- Trường Lưu...

 

Mạc Chi Dương đáp lại rồi cũng dùng chóp mũi cọ lên hai má anh ta trả lời.

 

- Anh thật sự sẽ không chán ghét em giống như anh Tô nói có đúng không?

 

- Sẽ không, anh yêu em.

 

Thẩm Trường Lưu vùi đầu vào hõm vai cậu, điên cuồng say mê mà ngửi mùi hương trên người cậu, hận ý trong lòng cũng dâng lên mãnh liệt: “tên Tô Bạch chết tiệt!”

 

Hận rồi sao? Hận Tô Bạch rồi có đúng không?

 

Vậy đúng rồi! Đừng nghĩ rằng tôi đã quên, đời trước chính là Tô Bạch đã tung ra lời đồn, nói xấu nguyên chủ, khiến cho anh ta rơi vào ngõ cụt cuối cùng tự tử lúc tuổi còn trẻ.

 

Người như tên Tô Bạch đều dùng sự thanh cao để che giấu đi ích kỷ và ác độc sâu trong xương cốt.

 

Mạc Chi Dương ôm lấy cổ của anh ta giống như hai con thiên nga, dùng da thịt trên thân thể để xoa bớt sự và bất an lo lắng trong lòng đối phương.

 

Đêm nay Thẩm Trường Lưu không làm cái gì, ôm lấy cậu rồi nhẹ nhàng nói những lời ngọt ngào để trấn an, muốn cho cậu nghỉ ngơi thật tốt.

 

Mạc Chi Dương thật sự chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, giống như là sợ người kia rời đi.

 

Thẩm Trường Lưu nhìn thấy vẻ mặt đang ngủ của cậu đưa tay lên chạm vào chóp mũi hồng hồng do cậu vừa mới khóc, cảm thấy có chút đáng yêu nhưng khi nghĩ tới nguyên nhân cậu khóc thì dáng vẻ tươi cười đột nhiên biến mất, hiện lên sự nguy hiểm rồi tỏa ra từ ánh mắt của anh ta.

 

Nếu như là khóc thật thì khóc xong sẽ rất mệt, ngày hôm sau khi Mạc Chi Dương rời khỏi giường thì đôi mắt đã sưng húp lên, thở dài một hơi rồi cảm thấy có chút đói bụng.

 

Lật chăn đi xuống giường, chân vừa chạm đất thì người sau lưng vươn tới ôm ngang lưng cậu kéo vào trong lồng ngực.

 

- Trường Lưu...

 

- Dương Dương à...



 

Thẩm Trường Lưu ngồi dậy và ôm cậu từ phía sau kéo cậu vào lồng ngực anh ta, nói.

 

- Đi đâu vậy?

 

- Đi nấu cơm.

 

Mạc Chi Dương cũng không đẩy người kia ra trái lại còn tựa đầu vào vai anh ta như thể không muốn rời xa, chốc chốc lại dùng cái trán dụi vào cổ đáng yêu không tả được.

 

Hai người ôm nhau một lúc thì Mạc Chi Dương phải đi nấu cơm để một mình Thẩm Trường Lưu ở trong phòng ngủ.

 

Vết bỏng ở trên cánh tay vẫn chưa lành mà mấy ngày trôi qua cũng không làm cho vết thương tốt hơn chút nào, Thẩm Trường Lưu băng bó lại vết thương rồi lại đưa ngón tay trỏ lên chạm vào chỗ vết thương nhưng cũng không nhăn mặt lấy một cái.

 

Bởi vì có thể dùng vết thương này mà kêu đau để kích thích sự đau lòng của Dương Dương đối với bản thân mình, không quan trọng vết thương nhỏ này có đau hay không.

 

Hai người thực sự là những chàng trai đầy tâm cơ.

 

Trên bàn cơm, Mạc Chi Dương múc cho anh ta một chén cháo rồi dặn. 

 

- Ngày hôm nay trời có mưa, anh đi ra ngoài nhớ phải cầm ô theo đấy.

 

- Được, vậy hôm nay em không có lớp cũng không cần phải đi ra ngoài, nhớ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.

 

Thẩm Trường Lưu đón lấy cái chén đúng lúc này điện thoại vang lên tiếng thông báo, nhưng anh ta cũng không muốn nhìn.

 

Sau đó điện thoại di động của Mạc Chi Dương cũng nhận được một cái thông báo nhưng cậu cũng không xem, hai người bình tĩnh ăn xong bữa sáng.

 

Mạc Chi Dương tiễn Thẩm Trường Lưu đến cửa lúc gần đi còn dặn anh ta phải về sớm một chút, sau khi đóng cửa cậu lập tức đi lấy điện thoại, hóa ra là tin nhắn mà Tô Bạch nhắn tới: “Mười một giờ đêm nay đến khách sạn Thái Hòa lấy đồ.”

 

Ái chà, cái tên Tô Bạch này đúng là đồ ngu ngốc! Mạc Chi Dương có chút chán ghét.

 

- Thế cậu có đi hay không?

 

Hệ thống hỏi.

 

Sau khi Mạc Chi Dương tắt điện thoại lập tức đi rửa chén, cậu nói.

 

- Tất nhiên rồi! Đi mới có trò hay để xem.

 

Vừa qua mười một giờ, trong phòng 2003 của khách sạn Thái Hòa xảy ra tranh chấp nhưng khách sạn xa hoa cách âm rất tốt nếu không tiếng cãi nhau của hai bên sẽ vang ra ngoài.

 

- Mạc Chi Dương kia là cái gì vậy chứ? Vì sao anh lại quan tâm cậu ta như thế hả?

 

Thẩm Trường Lưu nhìn thấy người đàn ông mặc áo ngủ ở trước mặt nay không hiểu vì sao lại cảm thấy cậu ta rất xa lạ, khuôn mặt như vậy khiến cho người ta thấy kinh tởm.

 

- Không quan tâm em ấy thì quan tâm cậu hay sao?

 

back top