- Người đàn ông đó là ai?
Sau khi Thẩm Trường Lưu hỏi xong câu hỏi này, mới cảm thấy không thích hợp, tại sao phải quan tâm đến chuyện này chứ.
Dường như không ngờ tới anh sẽ hỏi tới vấn đề này, Mạc Chi Dương trốn tránh không nói gì, lắc lắc đầu, đi vào phòng bếp.
- Anh đói bụng rồi, em làm cơm cho anh.
Trốn tránh chứng tỏ là có gì khuất tất, cả đêm hôm qua Thẩm Trường Lưu không ngủ được, cảm giác rầu rĩ tích góp từng chút một trong lồng ngực đến bây giờ mới bộc phát.
- Nếu có tình mới rồi thì cút!
Những lời này khiến Mạc Chi Dương ngừng lại, cậu đột nhiên xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vừa mở miệng, giống như là uất ức, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Rau củ quả trong túi lăn lóc khắp sàn.
Thẩm Trường Lưu vô cùng tức giận, nhưng khi thấy người trước mặt ngất đi, vẫn bị dọa cho nhảy dựng, hai bước tiến lên ôm cậu vào lòng, vừa chạm vào da thịt cậu đã cảm thấy không thích hợp.
Lập tức hốt hoảng nói.
- Sao em lại nóng như vậy?
Phí lời, đêm qua ông đây tắm nước lạnh lâu như vậy đương nhiên là nóng rồi! Đây là ý nghĩ cuối cùng của Mạc Chi Dương trước khi cậu mất đi ý thức.
Cảm giác lạnh lẽo trên trán khiến Mạc Chi Dương mở to mắt ra, lúc này mới phát hiện thì ra đã tối rồi, thật vất vả mới nhớ ra được.
Đúng lúc Thẩm Trường Lưu bưng nước vào, thấy cậu muốn đứng lên, vội vàng ngăn cản.
- Em làm gì đấy?
- Em…
Quả thực là không còn chút sức lực nào, Mạc Chi Dương thuận thế nằm trở lại giường.
- Em sốt đến 39°C, sao còn ra đây?
Thẩm Trường Lưu có chút tức giận, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa ly nước qua.
- Em không sợ chết đúng không?
Mạc Chi Dương cũng không tức giận, yếu ớt trả lời.
- Em sợ anh không có cơm ăn, dạ dày anh không tốt, không ăn cơm dạ dày sẽ đau.
Những lời này, hoàn toàn chặn họng Thẩm Trường Lưu, người ta khi bị ốm nghĩ bản thân không ăn cơm, cảm giác được người ta quý trọng này có chút khiến người cảm động.
Có lẽ là bởi vì mối quan hệ này, Thẩm Trường Lưu có lòng tốt đỡ cậu dậy, lại tự mình đút cho cậu, từng ngụm từng ngụm, một sự dịu dàng hiếm có.
Nước làm loãng vị đắng trong miệng, đối với nhiệm vụ này, Mạc Chi Dương quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
- Người đàn ông kia là đồng nghiệp, hôm qua giúp em dọn đồ cho nên mới nói thêm vài câu.
Giải thích lúc này, hoàn toàn chọc trúng vào lòng Thẩm Trường Lưu, đột nhiên cảm thấy tính tình trước đó của mình không hiểu ra sao cả.
- Em nghỉ ngơi cho tốt đi.
- Anh ăn cơm chưa?
Uống nước xong, Mạc Chi Dương dè dặt hỏi, đôi mắt đào hoa tràn đầy nước.
Bị đôi mắt như vậy nhìn, Thầm Trường Lưu nhịn không được nói dối.
- Ăn rồi.
Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, yên lòng mà làm nũng với anh.
- Thẩm Trường Lưu có thể ôm em không, em hơi mệt.
Thẩm Trường Lưu nhíu mày, do dự một chút, lại có thể thật sự cúi người xuống ôm lấy cậu, giọng nói ấm áp dỗ dành.
- Ngủ đi.
Mạc Chi Dương nép vào trong lòng anh, nở nụ cười thành công, ngay từ đầu, mọi cảm xúc của Thẩm Trường Lưu đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Mạc Chi Dương đã khỏe hơn rất nhiều rồi, chỉ là cơ thể hơi mệt mỏi, xốc chăn lên xuống giường nhìn thấy bộ đồ ngủ rộng rãi trên người mình, khịt mũi coi thường.
Tự ý làm chủ mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo sơ mi trắng của Thẩm Trường Lưu, sau khi mặc xong thì đứng trước gương, nghiêng đầu mỉm cười.
Bạch liên hoa không phải là trắng, sau khi nở ra chính là màu đen.
Ở ngoài phòng khách Thẩm Trường Lưu mở hộp cơm hộp ra, anh sẽ không nấu cơm, cũng sẽ không vì Mạc Chi Dương mà nấu cơm, cho nên dứt khoát gọi cơm hộp, đợi đến lúc nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì ngây người.
Cậu mặc áo sơ mi của mình, bởi vì vóc dáng nên trông áo sơ mi vô cùng rộng, dù sao bản thân mình cao một mét tám bảy mà cậu chỉ có một mét bảy sáu, lại nhỏ gầy.