16
Ngôi nhà cũ hẻo lánh, yên tĩnh, ưu điểm là có một cái sân rất lớn.
Tống Hiên trông vẻ yếu ớt, nhưng thực ra rất chịu khó.
Ở đây nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm lớn.
Buổi sáng và tối trời lạnh, cậu ấy khoác chặt áo khoác theo tôi làm việc, giữa trưa mặt trời lại vô cùng gay gắt.
Cậu ấy cũng yên lặng nhổ cỏ.
Vài ngày sau.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong ngôi nhà cũ.
Ngôi nhà cũ có ba phòng, tôi và Tống Hiên mỗi người một phòng, còn một phòng, để làm phòng làm việc.
Tôi muốn làm live.
Mấy năm nay ở bên Tầm Dã, tôi cũng quen thuộc với ngành này rồi.
Tôi dự định vừa quay video, vừa cải tạo sân nhỏ.
Mấy ngày nay, Tầm Dã đã bớt làm loạn hơn.
Không còn liên tục oanh tạc các trang mạng xã hội của tôi, cũng không tìm ra số điện thoại mới của tôi.
Nghe Tống Hiên nói, Tầm Dã hình như đã mấy ngày không lên live.
Cậu ấy khẽ hỏi tôi, “Anh có muốn hỏi thăm anh ấy không?”
“Anh ấy… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không cần.”
Tôi hiểu Tầm Dã.
Em ấy sẽ không làm chuyện gì dại dột, tên ngốc đó, em ấy không dám đâu.
Sáng nay, Tống Hiên dậy rất sớm.
Trên bàn ăn trong sân có hai bát mì thủ công.
“Cậu tự làm à?”
“Vâng, anh nếm thử đi.”
Rất dai.
Tống Hiên hôm nay rất im lặng, cậu ấy yên lặng ăn mì, như có điều gì đó đang bận tâm.
Tôi nuốt một miếng mì, chợt nghĩ đến điều gì.
“Hôm nay là sinh nhật cậu à?”
Tống Hiên sững sờ.
Từ từ gật đầu.
“…Vâng.”
“Sao không nói sớm?”
Tôi cầm áo khoác, vội vàng ra khỏi nhà.
Khi quay lại.
Tôi xách theo một chiếc bánh kem, “Tống Hiên?”
Người đâu?
Trong sân vắng vẻ, tôi lật tung ngôi nhà cũ, mới phát hiện cậu ấy đang co ro dưới gốc cây du cổ sau nhà.
Đã ngủ rồi.
Gần đây theo tôi dọn dẹp nhà cũ, quả thật đã vất vả cho cậu ấy rồi.
Tôi ngồi xổm xuống, cõng cậu ấy trên vai, quay về phòng.
Vừa đặt lên giường.
Góc áo đã bị cậu ấy nắm chặt.
“Anh.”
Một tiếng gọi rất nhẹ.
Khác với Tầm Dã.
Tầm Dã luôn gọi tôi với giọng nói lớn, ngang ngược, kiêu căng, như thể muốn thông báo cho cả thế giới biết tôi là vật sở hữu của em ấy.
Em ấy đã bị tôi làm hư rồi.