22
Tầm Dã đã đi rồi.
Tôi không gặp lại em ấy nữa.
Livestream của em ấy cũng tạm ngừng vô thời hạn, mỗi ngày có rất nhiều fan tìm đến video của tôi để hỏi về Tầm Dã.
Cũng có không ít fan của em ấy mắng chửi tôi.
Nhưng.
Tôi không bận tâm đến những điều này.
Mắng thì cứ mắng, mấy năm đồng hành cùng Tầm Dã leo lên đỉnh, tôi cũng không ít lần bị mắng.
Hơn nữa.
Nhờ những người hâm mộ này của em ấy, video cải tạo sân nhỏ của tôi lại có được sự quan tâm rất lớn.
Phát triển thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.
Có một tài khoản phụ, luôn bình luận dưới video của tôi, ảnh đại diện màu đen, ID trống.
Cậu ấy đăng những bình luận rất đàng hoàng.
Ví dụ như thời tiết ở chỗ anh thật đẹp.
Mấy con cá chép Koi bơi lội thật vui vẻ.
Hình như chủ kênh béo lên một chút rồi.
Mỗi video đều không bỏ sót.
Cậu ấy không nói.
Nhưng tôi biết, đó là Tầm Dã.
Chỉ là, tôi chưa bao giờ trả lời.
Vào ngày sinh nhật tôi.
Tống Hiên cùng tôi hát bài hát chúc mừng sinh nhật, đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ.
“Alo.”
Sau khi nghe máy, đối phương không nói gì.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của nhau.
Năm giây sau.
Tôi cúp điện thoại.
Tầm Dã cũng không gọi lại nữa.
Tôi thổi nến, ước một điều ước cho tuổi mới.
Hy vọng.
Sau này đều sẽ hạnh phúc.
Đời này không gặp lại, sông núi không giao nhau.
(Phiên ngoại của Tống Hiên)
Tôi tên là Tống Hiên.
Khi còn nhỏ, ông thầy bói nói tôi là Thiên Sát Cô Tinh, định sẵn sẽ cô độc một đời.
Còn nói tôi là kẻ sinh ra đã mang ác tính.
Tôi đạp nát tấm bảng hiệu của ông ta.
Đồ lừa đảo!
Nhưng sau này, tôi dần dần tin.
Năm năm tuổi, mẹ tôi qua đời vì bệnh.
Sau đó bố tôi cũng chết.
Tôi trở thành trẻ mồ côi, từng vào trại trẻ mồ côi, từng được nhận nuôi, rồi lại bị bỏ rơi.
Khó khăn lắm mới lớn lên.
Lại bị người bạn duy nhất lừa vào ổ đa cấp.
May mắn là tôi mạng lớn, trốn thoát được.
Nhưng tôi không có một xu dính túi, lại vừa trải qua sự hành hạ phi nhân tính ở đó, chạy đến con hẻm nhỏ, lại gặp phải mưa lớn.
Không có nơi nào để đi, tôi chỉ có thể co ro dưới mái hiên để trú mưa.
Hoặc nói đúng hơn.
Là co ro ở đó để chờ chết.
Nhưng tôi không chết, có người đã nhặt tôi về.
Hôm đó sấm sét ầm ầm, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú.
Anh ấy cầm ô.
Giọng nói rất dịu dàng, giống như một vị cứu tinh trong phim.
Tôi nhận ra anh ấy.
Cố Triều.
Trợ lý nhỏ của hot Tiktoker Tầm Dã.
Trước khi bị lừa vào ổ đa cấp, mỗi ngày ngoài việc cố gắng kiếm tiền, điều tôi mong chờ nhất là chờ đến tối để xem livestream của Tầm Dã.
Không phải vì thích Tầm Dã.
Mà là thích trợ lý nhỏ của anh ấy.
Cố Triều đã nhặt tôi về khách sạn.
Khi tắm, anh ấy đưa cho tôi bộ quần áo cũ của anh ấy, thực ra không hề cũ, giặt rất sạch sẽ.
Chỉ là tôi quá gầy, mặc hơi rộng.
Anh ấy đặt đồ ăn cho tôi, hai phần, rất thơm.
Tôi đã mấy ngày không được ăn no.
Anh ấy và Tầm Dã, hình như đã chia tay rồi.
Tôi thầm nghĩ.
Tốt quá.
Ngày hôm sau, tôi cùng anh ấy đi xóa hình xăm.
Trên người anh ấy không còn dấu vết của tình yêu dành cho người đó nữa.
Tốt quá, thật tốt quá.
Cố Triều còn đưa tôi về quê.
Trong sân cỏ dại mọc um tùm, một khung cảnh hoang tàn, nhưng không sao, chẳng mấy chốc sẽ lại có sức sống.
Tôi nhìn thấy một con rắn nhỏ trong bụi cỏ.
“Anh!”
Tôi nhảy lên người anh ấy một cách vụng về.
Anh ấy đỡ tôi một cách vững vàng.
Haiz.
Tôi đúng là một kẻ khốn nạn.
Thực ra tôi không hề sợ rắn.
Một kẻ xấu xa lang thang từ nhỏ, những con rắn nhỏ thế này tôi không biết đã nướng bao nhiêu con rồi, sao mà sợ được.
Nhưng.
Trên người anh ấy thật ấm, bờ vai cũng rộng lớn và đáng tin cậy, còn có mùi nước xả vải rất dễ chịu.
Mặt tôi hơi đỏ.
Tai cũng nóng bừng.
Buổi tối, tôi muốn tiết kiệm chút tiền, nên thuyết phục anh ấy ở lại nhà nghỉ nhỏ.
Cửa sổ nhà nghỉ nhỏ lọt gió, tôi run rẩy, “Anh, em có thể ngủ chung với anh không?”
Anh ấy đồng ý.
Trên người anh ấy thật ấm.
Ôm thật thoải mái.
Đó là đêm tôi ngủ ngon nhất.
Gần đây anh ấy gầy đi, nên tôi dậy sớm nấu hai bát mì, vì dậy sớm nên hơi choáng váng, nhưng anh ấy lại hiểu lầm đó là sinh nhật tôi.
Tôi sững sờ một chút.
Không phủ nhận.
Thực ra sinh nhật tôi là vào mùa đông, nhưng tôi không thích, cũng chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho tôi.
Vậy thì đổi thành hôm nay đi.
Tôi rất thích hôm nay.
Anh ấy chạy ra ngoài mua bánh kem cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi có sinh nhật.
Bánh kem thật khó ăn.
Xì.
Ngọt chết đi được.
Nhưng anh ấy đã cắt cho tôi miếng thứ hai, tôi vẫn chịu đựng cái vị ngọt đó mà ăn hết.
Miếng bánh kem sinh nhật đầu tiên trong đời, không thể lãng phí được.
Sau đó.
Tầm Dã đã tìm đến.
Trời ơi, khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tim tôi như thắt lại, căng thẳng đến mức không thở được.
Tôi sợ.
Sợ anh ta sẽ dễ dàng làm Cố Triều quay đầu lại.
Sợ tôi sẽ bị bỏ lại.
May mà.
Cố Triều không quay đầu lại.
Tầm Dã đứng đó, sụp đổ và cô đơn, đặc biệt là khi phát hiện Cố Triều đã xóa hình xăm trên tay, ánh mắt đầy tuyệt vọng, giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi, không có nhà để về.
Nhưng anh ta đáng đời!
Những kẻ không trân trọng tình cảm, đáng đời phải nuốt một triệu cây kim.
Anh ta không xứng với sự tốt đẹp của Cố Triều.
Cuối cùng, anh ta đã đi.
Không bao giờ xuất hiện nữa.
Tốt quá.
Mỗi ngày tôi ở bên Cố Triều, giúp anh ấy quay video, cùng anh ấy trồng hoa, trồng rau, nhìn anh ấy nuôi những con cá chép Koi ngày càng béo lên.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, cũng rất đơn giản và hạnh phúc.
Cố Triều không biết tình cảm của tôi dành cho anh ấy.
Không sao cả.
Nếu có thể, tôi sẽ đợi đến ngày anh ấy có thể chấp nhận, rồi mới cho anh ấy biết.
Vào ngày sinh nhật của Cố Triều.
Khi anh ấy nhắm mắt ước, tôi yên lặng nhìn anh ấy, cũng lặng lẽ ước một điều trong lòng.
Hy vọng.
Dù với thân phận gì.
Tôi cũng có thể ở bên anh ấy lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.
(Hết)