Anh Ấy Thất Tín Rồi

Chap 5

 

5

Vé tàu ngày lễ rất khó mua, chỉ mua được vé của ba ngày sau.

Buổi sáng không có việc gì.

Tôi đến một trung tâm thương mại mà tôi và Tầm Dã thường đi.

Chiếc đồng hồ đeo tay thứ ba trong tủ kính bên trái là món đồ tôi đã thích từ rất lâu.

Chỉ là, khi đó tôi và Tầm Dã đều nghèo, tôi phải tiết kiệm từng đồng tiền ăn để dành cho Tầm Dã bồi bổ cơ thể.

Làm sao mà mua nổi chiếc đồng hồ hàng chục ngàn tệ.

Thế nhưng, mỗi lần đi ngang qua, tôi đều không kìm được mà lén nhìn thêm vài lần.

Và Tầm Dã đã phát hiện ra.

Mắt em ấy đỏ hoe ngay lập tức, nắm chặt tay tôi thật mạnh, khẽ hứa, “Anh, sau này em kiếm được tiền, nhất định sẽ mua nó tặng anh!”

Tôi cười nói được.

Nhưng sau này.

Tầm Dã ngày càng nổi tiếng, kiếm được không ít tiền.

Em ấy mua được rồi, nhưng cũng sớm đã quên mất lời hứa.

Tôi đang định vào cửa hàng, ánh mắt lại vô tình liếc sang, chợt nhìn thấy Tầm Dã.

Bên cạnh em ấy có một chàng trai.

Cả hai mặc cùng kiểu áo phông trắng, nhìn qua cứ như áo đôi.

“Tự xem đi, thích cái nào.”

Tầm Dã mở lời, tùy ý liếc mắt nhìn vào quầy, nhưng rồi lại khựng lại.

Em ấy đang nhìn chiếc đồng hồ đó.

Rất nghiêm túc, có chút thất thần, như đang hồi tưởng điều gì, ngay cả nét mặt cũng dịu đi rất nhiều.

Nhân viên bán hàng quan sát vẻ mặt của em ấy, vội hỏi, “Thưa anh, có cần em lấy chiếc đồng hồ này ra cho anh xem không ạ?”

Tầm Dã lấy lại tinh thần, “Không cần.”

“Gói lại luôn đi.”

Chàng trai bên cạnh nghe vậy, gương mặt rạng rỡ, “Đây là tặng cho em sao?”

“Không…”

Tầm Dã vừa mở miệng, ánh mắt chợt cứng lại.

Em ấy đã nhìn thấy tôi.

Chỉ sững sờ hai giây, em ấy đã nhướn mày, lộ ra vẻ tự tin, có chút đắc ý, như đang ngầm chất vấn tôi:

“Không phải nói chia tay sao, nói không quan tâm sao? Sao lại chơi trò theo dõi này?”

“Thừa nhận đi anh, anh không thể sống thiếu em.”

Tầm Dã cong môi, tùy tay cầm túi đựng đồng hồ, nhìn về phía tôi.

Nhưng tôi đã quay lưng bước đi trước khi em ấy kịp mở lời.

Trong tấm kính phản chiếu lại khuôn mặt ngỡ ngàng của Tầm Dã.

Em ấy sững sờ hai giây.

Vẻ mặt tối sầm lại, tùy tiện nhét chiếc đồng hồ vào tay cậu trai bên cạnh.

“Tặng cậu đấy.”

Cậu trai kia vui mừng cảm ơn.

Tôi bước đến cầu thang cuốn, nghe thấy giọng Tầm Dã cười nhạt, “Cảm ơn cái gì?”

“Một cái đồng hồ rách, có phải đồ có giá trị gì đâu.”

 

back top