8
Còn một ngày nữa là về quê.
Hôm nay tôi dự định đi đến một tiệm xăm.
Tống Hiên ngoan ngoãn đi theo tôi, khẽ hỏi, “Anh, anh đi xăm sao?”
“Không phải.”
Tôi nhìn những chiếc lá rơi đầy đất, nghĩ thầm, thật sự sắp vào đông rồi.
“Đi xóa hình xăm.”
Thấy cậu ấy tò mò, tôi vén tay áo lên, cho cậu ấy xem hình xăm ở mặt trong cánh tay.
C.Y.
Và một hình ảnh đầu của một cậu bé.
Đây là hình mà tôi đã xăm cùng Tầm Dã ngày trước. Em ấy ghét vết sẹo trên tay mình xấu xí, nên tôi đã xăm cùng em ấy.
Em ấy xăm tên của tôi.
Vết sẹo đó, là do năm xưa em ấy để lại để cứu tôi.
Sau nhiều năm, tôi vẫn có thể nhớ rõ hình ảnh thanh thép xuyên qua da thịt và máu thịt be bét như thế nào.
Tống Hiên yên lặng nhìn, suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi tôi, “Xóa… có đau lắm không ạ?”
“Có lẽ là có.”
Ra khỏi tiệm xăm đã là buổi chiều.
Tống Hiên mặc chiếc áo phông của tôi, bóng lưng gầy gò giống hệt Tầm Dã mười mấy tuổi.
Tôi nhớ năm đó, khi ra khỏi tiệm xăm, Tầm Dã so sánh hai cánh tay của chúng tôi, hào hứng chụp rất nhiều tấm ảnh.
Lúc đó em ấy không gọi tôi là anh, mà thích gọi tên tôi.
Em ấy nói.
“Cố Triều, anh xem, chúng ta đã khắc tên của nhau lên da thịt, cả đời này không thể tách rời được.”
Em ấy chỉ vào chữ cái trên tay tôi, nhướn mày cười, “Xem này, mạch đập của anh có tên em.”
Một cơn gió thổi qua.
Ánh mắt lơ đãng dừng lại.
Trên cánh tay không còn bất kỳ hình xăm nào, chỉ còn lại một mảng đỏ ửng sưng tấy.
Tầm Dã, em xem.
Một đời quá dài, có rất nhiều cách để chia xa.