Bạn Cùng Phòng Là Phú Nhị Đại Giả Nghèo

Chap 3

 

3

Đồ của Tạ Cảnh Hằng không hề có logo nào.

Nhưng chất lượng thì lại rất tốt.

Tôi sờ tấm ga giường màu xanh nhạt của cậu ta:

"Cảnh Hằng, cái này chất lượng tốt thật đấy, gửi link cho anh đi."

Tạ Cảnh Hằng bước tới, vòng tay qua eo tôi.

Đã nửa tháng kể từ ngày nhập học, tôi và cậu ta cũng thân thiết hẳn.

Cậu ta luôn thích ôm tôi, tôi cũng dần quen.

Dù sao thì em trai hơi dựa dẫm vào anh cả cũng là chuyện bình thường.

Cậu ta ghé sát vào tai tôi, cười nói:

"Nếu anh Yến thích, em mua cho anh là được rồi."

Tôi xua tay từ chối, cậu ta vốn đã không có tiền, sao có thể để cậu ta tiêu tiền cho tôi.

Tạ Cảnh Hằng đứa nhóc này có mắt nhìn đồ khá lắm.

Những thứ cậu ta dùng, quần áo cậu ta mặc, chất lượng đều tốt.

Chắc là săn được hàng giảm giá đấy.

Nghĩ vậy, tôi vẫn luôn chăm sóc Tạ Cảnh Hằng trong sinh hoạt.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy một chiếc ví da Hermès trên bàn của cậu ta.

Tôi chỉ biết nó rất đắt, không phải thứ Tạ Cảnh Hằng có thể mua được.

Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn cảm thấy không nên nghi ngờ lung tung.

Tôi cầm lên chụp một tấm gửi cho bạn tôi.

"Đây là hàng thật không?"

Bạn tôi nhanh chóng trả lời:

"!!!! Là thật! Lão Yến, từ bao giờ cậu giàu thế?"

"Đừng có mà làm đại gia giả đấy nhé!"

Lòng tôi nặng trĩu, sự việc trở nên nghiêm trọng.

Tôi biết khi lên đại học, một số cậu con trai sẽ vì sĩ diện mà mua những thứ vượt quá khả năng chi trả.

Tạ Cảnh Hằng đi học môn tự chọn, tôi lặng lẽ ngồi đợi cậu ta quay về.

Tám giờ bốn mươi phút tối, Tạ Cảnh Hằng cười mở cửa.

Định chia sẻ gì đó với tôi, nhưng thấy mặt tôi nghiêm trọng.

Nụ cười trên môi cậu ta vụt tắt, hỏi tôi:

"Anh Yến, sao thế?"

Tôi nghiêm mặt kéo cậu ta ra ngoài, chuyện này không thể không chấn chỉnh.

Không thể để cậu ta dính vào nợ nần.

Ánh mắt cậu ta u uẩn, tôi vẫn nghiêm mặt hỏi:

"Cái ví trên bàn là của em phải không?"

Ánh mắt Tạ Cảnh Hằng có chút chột dạ, cậu ta khẽ đáp một tiếng.

Rồi cũng liếc nhìn sang chỗ khác.

Tôi nắm lấy cánh tay cậu ta, nói một cách chân thành:

"Em không thể vì sĩ diện mà tiêu cả mấy tháng tiền sinh hoạt phí của mình được!"

Tạ Cảnh Hằng khẽ nhếch môi, thái độ cũng thoải mái hơn.

"Vâng, anh Yến, sau này em sẽ không như vậy nữa, họ bảo có giảm giá nên em mới mua."

Thấy thái độ nhận lỗi tốt như vậy, tôi cũng không nghi ngờ gì thêm.

Tôi bóp bóp tay cậu ta:

"Tiền còn đủ dùng không? Mấy thứ này có ăn được không hả?"

Tạ Cảnh Hằng vòng tay qua vai tôi, rồi trượt xuống ôm lấy eo tôi.

Cằm không quên tựa vào cổ tôi.

"Vẫn đủ, nhưng phải ăn mì tôm thôi."

Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc của cậu ta, sau khi thân thiết mới phát hiện Tạ Cảnh Hằng rất dính người.

"Anh mời em ăn."

Mái tóc xoăn nhẹ của Tạ Cảnh Hằng khẽ cọ vào cổ tôi.

"Vâng, cảm ơn anh."

 

back top