Bạn Cùng Phòng Là Phú Nhị Đại Giả Nghèo

Chap 9

 

9

Vào ngày tuyết đầu mùa, tôi kéo Tạ Cảnh Hằng ra ngoài hứng tuyết.

Khiến cả hai chúng tôi đều mũi đỏ.

Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của Tạ Cảnh Hằng, và chiếc khăn màu xanh lá cây của tôi.

Là khăn đôi.

Tạ Cảnh Hằng đan tay vào tay tôi.

Như một con rắn quấn lấy tôi.

Mặc dù tự do của tôi đã bị kiểm soát, sự riêng tư không còn nữa, mọi hành tung đều bị giám sát.

Nhưng tôi nhìn Tạ Cảnh Hằng trước mặt, đôi mắt cậu rất sáng.

Đầy kỳ vọng, đầy vui vẻ nhìn tôi.

Có lẽ tôi cũng là một kẻ thần kinh rồi.

Tôi siết chặt tay Tạ Cảnh Hằng, vào khoảnh khắc một hạt tuyết trắng tinh từ từ rơi xuống chóp mũi tôi.

Tôi nhìn vào mắt Tạ Cảnh Hằng, nói:

"Tạ Cảnh Hằng, anh thích em."

Nước mắt của Tạ Cảnh Hằng lập tức rơi xuống, không còn là giả vờ như mọi khi.

Cậu nghẹn ngào, không thể tin được:

"Em cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ nói ra."

"Yến Thanh, em yêu anh, dù là mấy kiếp đi nữa em cũng sẽ yêu anh."

"Mấy kiếp sau em cũng sẽ là của anh."

Thật bá đạo.

Tôi áp má mình vào má cậu, nhiệt độ ấm áp truyền sang cơ thể lạnh lẽo như băng của cậu.

Sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời tôi là định mệnh.

Hai chiếc khăn quàng cổ xanh đỏ quấn lấy nhau.

Tạ Cảnh Hằng khẽ mỉm cười, ôm lấy eo tôi, trong mắt tràn ngập sự thỏa mãn.

Tôi nghĩ dù bao lâu đi nữa, chúng tôi cũng sẽ nắm tay nhau đi qua mỗi mùa tuyết đầu mùa.

(Hết)

 

back top