Bạn Đời Khiếm Khuyết

Chap 10

 

Chương 10

Nói là làm.

Tôi mời Cố Thanh Kiều cùng đi… nhà vệ sinh.

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi như đang nhìn một thằng ngốc.

Sau đó, cậu ta chỉnh lại áo quần, thản nhiên theo tôi vào.

Tôi thừa cơ đẩy mạnh, ép cậu ta vào buồng vệ sinh.

Tiên hạ thủ vi cường.

“Xin lỗi.”

Cố Thanh Kiều ngơ ngác:

“Hả?”

Tôi nhắm tịt mắt, cắm đầu hôn loạn xạ lên mặt cậu ta.

Hình như là hôn trúng mũi.

Tôi không dám mở mắt.

Lỡ đâu ánh mắt cậu ta tràn đầy chán ghét, chắc tôi khóc mất.

Thế nên tôi gắng ra vẻ hung hăng:

“Sợ rồi chứ?”

“Nếu sợ thì mau về trung tâm thành phố đi, không thì tôi còn làm quá hơn nữa.”

Cố Thanh Kiều bị tôi ép ngồi trên bồn cầu, cả người cứng đờ, không dám động đậy.

“Cái… gì cơ?”

Cậu run rẩy, “Tôi… tôi sao có thể sợ em được?!”

Hừ, còn giả vờ mạnh miệng!

Tôi mò mẫm, chạm vào cằm cậu ta, mạnh tay nâng lên.

Lại cúi đầu, hôn thêm cái nữa, lần này đúng môi.

Tôi nghiến răng:

“Thế này mà vẫn không sợ?”

Ngón tay tôi cọ vào môi cậu ta, ấn mạnh ngón cái vào khe môi, đe dọa:

“Nếu cậu còn không cút đi, tôi sẽ… đưa cả lưỡi vào!”

Giọng tôi hung dữ, nhưng trong lòng run bần bật.

Cố Thanh Kiều như hoá đá, ngồi im bất động.

Thế mà còn cố cãi:

“Tôi… tôi dựa vào gì mà phải cút chứ?”

Miệng thì cứng, nhưng dáng vẻ ngơ ngác kia đáng yêu đến phát điên.

Tôi suýt bật cười, cố nén lại.

Ôm mặt Cố Thanh Kiều, tôi cúi xuống định hôn lần nữa.

Càng gần, tôi càng nghe rõ hơi thở nặng nề của cậu ta.

Tôi bỗng khựng lại.

“Cố Thanh Kiều… xin lỗi.”

“Tôi không muốn thế này, nhưng…”

Xin lỗi, vì đã nhân danh một lý do vớ vẩn để chiếm tiện nghi của cậu.

Ở đâu cũng có người nhìn cậu.

Họ nhiệt tình, can đảm, từng người một đỏ mặt đến trước mặt cậu, nói chuyện, làm quen.

Cho dù bị từ chối, họ cũng chỉ thoáng thất vọng, chứ chẳng hề sợ hãi.

Còn tôi, tôi không dám.

Tôi mà bị cậu chán ghét, sẽ đau đớn rất lâu.

“Nhưng, ngày nào cũng phải nhìn thấy cậu, thật sự rất đau khổ.”

Chi bằng đừng gặp còn hơn.

“Cậu không phải ghét Omega nhất sao? Sao không bỏ chạy đi?”

Tôi cúi xuống, in môi lên môi cậu.

Đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi cậu ta.

Tôi đã nghĩ mình sẽ nếm được vị ngọt của khao khát nhiều năm.

Nhưng sự thật lại đắng chát như nước trà đặc.

Cố Thanh Kiều cắn mạnh đầu lưỡi tôi.

Tôi giật mình tỉnh táo, hoảng loạn xoay người bỏ chạy.

Không dám ngoái đầu nhìn lại một lần.

 

back top