Chương 17
Tập hai của tiểu thuyết tôi cũng viết xong rồi.
Lần này, tôi đính kèm cả tấm ảnh chụp chung năm đó và tấm hình hai bàn tay đeo nhẫn cưới, mười ngón đan vào nhau.
Đa phần độc giả đều thích những câu chuyện thật sự lãng mạn.
Đặc biệt là loại tình yêu vốn tưởng không thể có kết quả, cuối cùng lại viên mãn.
Bình luận phía dưới toàn tiếng khóc hú, đều chúc phúc cho chúng tôi “cửu cửu”.
Biên tập thấy tôi và Cố Thanh Kiều tay nắm tay ngồi trước mặt, miệng chữ O, đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm:
“Vậy ra tôi chỉ là nhân vật quần chúng trong vở kịch tình yêu của hai người thôi hả?”
“Tha cho tôi đi, i-person như tôi không phải món đồ chơi của couple đâu.”
Sau đó, cậu ta nhỏ giọng chìa tay:
“Ít nhất… mai mối cũng phải được lì xì chứ?”
Cố Thanh Kiều thẳng tay lì xì cho cậu ta tám vạn tám.
Khi tiền bản quyền về tài khoản, tôi cũng gửi thêm tám vạn tám nữa.
Biên tập ôm lấy đùi tôi khóc nức nở:
“Đại đại, cả đời này tôi sẽ làm trâu ngựa cho anh!”
Thằng nhóc xạo ke, chẳng bao lâu sau đã bị một đại lão khác lừa gạt, độc chiếm mất.
Còn tôi, cũng không viết thêm bộ truyện nào nữa.
Chuyển sang làm biên kịch phim ngắn, chuyên môn sáng tác mấy kịch bản ngập tràn “ngược – cẩu huyết”.
Kẻ phàm tục thì cứ làm việc phàm tục thôi.
Và, khách hàng lớn nhất của tôi, mãi mãi là Cố Thanh Kiều.