Chương 8
Tôi không biết Cố Thanh Kiều có tin cái lý do tôi bịa ra hay không.
Nhưng ít ra cậu ta cũng không tống tôi vào tù.
Ngược lại, cậu ta đưa ra một cái giá không thể từ chối.
Mua trọn bản quyền của tôi.
Điều kiện là — tôi phải viết phần hai.
Nếu không, mấy dự án như chuyển thể radio, truyện tranh hay phim ảnh đều sẽ dừng lại.
Nghe chẳng khác gì tờ chi phiếu khống.
Thế nhưng nhìn dãy số dài dằng dặc kia, tôi không nỡ để con trai tôi mất đi cơ hội được… ba nó chi tiền nuôi.
Vậy là tôi cắn răng chịu nhục, gật đầu đồng ý viết tiếp.
Tôi hứa, sau khi “dưỡng thương” xong, sẽ lập tức cầm bút.
Cố Thanh Kiều nheo mắt, khoanh tay, dáng dấp vương giả.
Rồi đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan:
“Anh có phải là người phân hoá lần hai không?”
Chết tiệt.
Hóa ra cậu ta vẫn đang nghi ngờ tôi.
Ngủ nhầm một Beta thì thôi đi, sao cứ phải bới ra tìm cho bằng được!
Đúng là cái đồ nhà giàu nhỏ mọn!
Trong lòng tôi chửi ầm ĩ, ngoài mặt vẫn nở nụ cười chuẩn mực, lôi giấy chứng nhận phân hoá ra, chỉ vào ngày tháng.
“Tôi đã phân hoá thành Omega từ năm mười lăm tuổi.”
Cố Thanh Kiều nhìn thoáng qua, nhíu mày:
“Nhưng trước đó anh không có mùi.”
Tôi lập tức ôm ngực, ra vẻ khiếp sợ:
“Cậu… cậu đã lén ngửi tôi?!”
Mạch máu trên trán Cố Thanh Kiều giật giật, bàn tay siết lại thành nắm đấm.
“Đừng tự ảo tưởng.”
“Là anh cứ hay xuất hiện trước mặt tôi.”
“Tôi chẳng qua cảm quan nhạy bén, vậy thôi.”
…OK cái đầu cậu!
Thế chẳng phải là cậu đã ngửi qua vô số Omega rồi sao?
Trong lòng tôi vừa ghen vừa tức.
Thầm nghĩ, giá mà có thể nhét thẳng mùi của tôi vào phổi cậu, khiến cậu nghiện tôi, điên cuồng vì tôi.
Nhưng, nhưng…
Thứ Cố Thanh Kiều ghét nhất, chính là mùi pheromone Omega.
Tôi cúi đầu, bưng tách trà lên uống một ngụm.
Đắng nghét.
Chẳng biết đến bao giờ mới có hậu vị ngọt.
“Tổng Cố còn chuyện gì nữa không?”
Động tác của Cố Thanh Kiều khựng lại, thoáng vẻ không vui.
Đôi môi mỏng mím chặt, đỏ ửng.
Trời ạ, chỉ muốn đè cậu ta ra, liếm mở bờ môi kia, ép cậu ta cười cho tôi xem.
Đừng làm bộ mặt cau có ấy nữa.
Aaaa…
Tôi hai tay đập mạnh lên đầu, cố gắng xua đi suy nghĩ dơ bẩn.
Làm mẹ đơn thân thật sự dễ sinh bệnh hoang tưởng.
Bị nhốt trong bốn bức tường chật hẹp, bao nhiêu suy nghĩ xấu xa đều bị phóng đại.
Kể cả ham muốn.
Cứ thế này nữa, tôi thật sự sợ mình sẽ nhào tới cưỡng hôn Cố Thanh Kiều mất.
Không ổn.
Tôi bật dậy, tránh ánh mắt cậu ta.
“Không có việc gì nữa thì tôi về nghỉ trước.”
“Cậu cũng nên sớm quay lại trung tâm thành phố đi.”
Từ trước đến nay Cố Thanh Kiều chưa từng bị ai đuổi đi như vậy.
Huống chi lại là một Omega.
Sắc mặt cậu ta sầm xuống, bước chân nặng nề đi ra.
Đến cửa, cậu dừng lại, không quay đầu, chỉ hỏi một câu:
“Anh, tại sao bốn tháng cuối cùng, anh không còn đi nghe ké lớp nữa?”
Tôi… trời ạ, tôi đúng là não toàn tình ái rồi.
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải chột dạ.
Mà là vui mừng — cậu ấy để ý tôi biến mất sao?
Chẳng phải nghĩa là tôi đã để lại dấu ấn trong mắt cậu ấy rồi ư?
Tôi thật sự cần chữa cái não này.
“Tôi cũng đâu rảnh rỗi mãi. Gần tốt nghiệp, tất nhiên bận rộn làm thí nghiệm, viết luận văn.”
“Nghe ké lớp chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.”
“Lãng phí thời gian?”
Cố Thanh Kiều bật cười lạnh.
Ngón tay gõ gõ vào khung cửa, gân xanh nổi lên, chết tiệt mà gợi cảm đến mức tôi muốn…
Không được, phải nhịn.
Tôi vội quay mặt, lấy tay che mắt.
Ép mình không nhìn nữa.
Cố lấy hết can đảm, hét to:
“Đúng thế! Có gì hay ho đâu, nghe một lần cho biết thôi!”
Sau lưng im lặng.
Vài giây sau, tôi lén tách một ngón tay nhìn trộm.
Trống trơn.
Cố Thanh Kiều đã đi mất.
Tôi thở phào, ôm lấy trái tim đang đập loạn.
Trời ơi, xin đừng tiếp tục thử thách đạo đức nghề giáo của tôi nữa.
Nếu không…
Có khi tôi chỉ còn cách viết đơn xin nghỉ việc mất thôi!