Đại Thiếu Gia Xuống Nông Thôn 

Chap 16

16.16. Không huấn luyện tốt

 

Chu Tử Ninh thay vệ sĩ theo chế độ luân phiên. Chu gia có hẳn một bộ quy trình huấn luyện vệ sĩ. Trong một trăm người, ai thắng được năm vệ sĩ khác thì sẽ có tư cách bảo vệ đại thiếu gia Chu gia trong vòng một tháng.

Hết một tháng, năm người đó quay lại căn cứ, tái đấu. Người thắng lại tiếp tục bảo vệ đại thiếu gia.

 

Vì vệ sĩ ở căn cứ ngày nào cũng bị huấn luyện như ma quỷ, nên rất hiếm có ai giữ vị trí quá ba lần liên tiếp. Thông thường, người ở căn cứ tập luyện liên tục mới giành được thắng lợi vòng sau.

 

Cũng vì vệ sĩ bên cạnh đổi xoành xoạch, nên Chu Tử Ninh chẳng buồn nhớ tên, chỉ gọi bọn họ bằng số hiệu.

 

Có khi, vì thấy vệ sĩ quanh mình toàn mặc đồ đen cứng nhắc, chẳng có gì thú vị, hắn thường tìm chuyện để khuấy động.

Hôm nay xem phim xong, hắn bỗng nhớ đến nhân vật có gương mặt phúc hậu, liền nổi hứng, gọi cho đội trưởng vệ sĩ, dặn rằng đợt này những người được phái đến đều phải có “gương mặt phúc hậu”.

 

Đội trưởng do dự:

— Cái này… không an toàn lắm đâu.

Chu Tử Ninh nhướng mày:

— Hả?

— Rõ, đã nhận lệnh.

 

/

 

Sáng hôm sau, vệ sĩ mới xuất hiện, quả nhiên trên mặt đeo chiếc mặt nạ đen bóng, chỉ lộ ra đôi mắt.

 

Chu Tử Ninh ngắm nghía một vòng, hài lòng gật đầu:

— Không tệ, khá soái.

 

Nói xong, một người trong bọn bước lên nửa bước, vượt hàng. Chu Tử Ninh lập tức quay đầu:

— Ngươi…

 

“Không được huấn luyện đàng hoàng à?” – rõ là không hiểu quy củ.

 

006 vội nói:

— Đại thiếu gia, hắn là người mới, hiện tại… là số một trong kỳ đấu vừa rồi.

 

Tên này may mắn thắng ba lần liên tiếp, Chu Tử Ninh còn có chút ấn tượng.

 

— Vậy thì ra dáng kẻ kiêu ngạo à? – Chu Tử Ninh không bỏ qua, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay cho những người còn lại lui xuống, chỉ để lại 201.

 

Trong phòng chỉ còn lại hắn và 201. Chu Tử Ninh uể oải ngồi dựa trên sofa, mắt liếc về phía trước:

— Lại gần chút.

 

201 hơi giật mình, nhưng trước động tác ra hiệu, liền quỳ một gối xuống. Đôi mắt đen thẳm lộ ra từ khe hở mặt nạ.

 

Chu Tử Ninh hôm nay mặc vest dạo phố, chân mang giày da bóng loáng. Hắn đưa mũi giày khẽ khều cằm 201:

— Sao không dám nhìn ta?

 

Đôi mắt 201 run nhẹ. Chu Tử Ninh hừ một tiếng, mũi giày từ cằm trượt xuống, dẫm lên vai hắn:

— Không phải ngươi bị thương, phải nửa năm mới hồi phục sao? Mới mấy ngày đã xuất hiện, lại biến thành vệ sĩ của ta? 201? Hay phải gọi là Quyền Lực?

 

201… không, chính là Quyền Lực, cất giọng trầm từ sau lớp mặt nạ:

— Chu Chu.

 

Hắn đưa tay muốn tháo mặt nạ, nhưng bị Chu Tử Ninh đá nhẹ ngăn lại:

— Ai cho ngươi tháo?

 

Chu Tử Ninh đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống:

— Sao ngươi lại xuất hiện công khai thế này, còn biến thành vệ sĩ của ta?

 

Quyền Lực không đứng lên, ngửa đầu nhìn hắn:

— Chu Chu, ta rất nhớ ngươi.

 

Trong khoảnh khắc, ánh mắt ấy khiến Chu Tử Ninh thoáng động lòng. Nhưng hắn nhanh chóng dập tắt cảm xúc ấy:

— Nhớ thì sao? Liên quan gì đến ta? Chúng ta có thân thiết gì đâu? Ngươi chẳng qua chỉ là “bạn giường” của ta thôi, còn vọng tưởng gì nữa?

 

Quyền Lực bật cười:

— Ai dám làm bạn giường của ngươi ngoài ta? Là Phùng Du chăng? Hắn có thể ngồi lên ngươi sao…

 

Chu Tử Ninh giơ tay định tát, nhưng bị Quyền Lực giữ chặt.

 

— Ngươi lại quên rồi. – Hắn tháo mặt nạ ra, giọng dịu xuống – Ngươi đánh sẽ đau tay mất.

 

Hắn đặt tay Chu Tử Ninh lên má mình:

— Chu Tử Ninh, đừng bỏ rơi ta, được không? Ngươi cũng thích ta… đúng không?

 

Thích… cái gì chứ?

 

……

 

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Chu Tử Ninh phát hiện bản thân đang ngồi trên người Quyền Lực. Hình ảnh đủ loại cảnh cũ giữa hai người chớp nhoáng ập về.

 

Chu Tử Ninh tức điên, nhưng gã nông dân này không nói lý, bất ngờ cúi xuống hôn hắn.

 

Chu Tử Ninh lập tức mềm nhũn, chẳng buồn phản kháng nữa.

 

Xong việc, hắn nổi giận, chỉ thẳng vào mặt Quyền Lực:

— Cút ngay!

 

— Ta không đi. Ta muốn làm “bạn giường duy nhất” của Chu Chu.

 

Chu Tử Ninh hầm hầm đóng cửa, ném thẳng vào mũi hắn, chẳng buồn nhìn mặt thêm.

 

Nhưng cuối cùng, Quyền Lực vẫn ở lại, phá vỡ kỷ lục 006 từng giữ ba tháng, trở thành vệ sĩ của Chu Tử Ninh suốt sáu tháng liền.

 

Chu Tử Ninh chẳng buồn để tâm. Ngoài việc thỉnh thoảng cùng Quyền Lực chung giường, mối quan hệ hai người không hề tiến thêm bước nào.

 

Quyền Lực cũng chẳng tỏ ra bất mãn. Trong lòng hắn nghĩ, chỉ cần hiện tại mình là người duy nhất được “sủng hạnh” cũng đã đủ rồi.

Chỉ có điều, đôi khi hắn vẫn sợ Chu Tử Ninh sẽ tìm được một người đàn ông hợp ý hơn mình.

 

back top