Dẫn Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 1: Trọng sinh


 

Chương 1 – Trọng sinh

Xuân phong nếu có lòng với ta, xin hẹn lại thuở thiếu niên.

Thẩm Thời Kim nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, bóng cây lay động, gió thổi vào mang theo một luồng lạnh lẽo. Lúc này hắn mới thật sự dám tin, hắn đã trọng sinh.

Trở lại khi còn là thiếu niên, khi di nương chưa bị đánh chết, tỷ tỷ cũng chưa gả xa bị tra tấn, hắn cũng chưa bị tính kế.

Đời trước, hắn niên thiếu đắc chí, lại bị huynh trưởng đoạt tiên cơ, cả đời sống nhờ chút bố thí của huynh trưởng, đến bốn mươi tuổi bị đại ca sống sờ sờ bóp chết, hắn mới hiểu ra… Cả đời này hắn đáng cười đến mức nào, vốn dĩ không nên như vậy.

Nếu trở lại một đời, hắn nhất định không đi vào vết xe đổ, tránh hết thảy của kiếp trước, giành lại tất cả vốn thuộc về mình.

Thẩm gia ở thôn Thanh Tuyền, coi như là một tiểu địa chủ. Thẩm phụ có công danh tú tài, cho nên tuy Thẩm gia sống ở thôn, Triệu thị vẫn gả vào Thẩm gia làm thiếp thất.

Thẩm Thời Kim là con của Triệu thị, trên hắn còn có một tỷ tỷ và một ca ca, ca ca là con của chính thất sinh ra.

Trong viện Thẩm gia đều lát đá phiến, đều là cơ nghiệp năm xưa của Thẩm gia. Tuy hiện tại ngày tháng không bằng trước kia, nhưng sân nhà vẫn rộng rãi sáng sủa.

– Thời Kim, đi, hôm nay chúng ta đi họp chợ. – Triệu thị chống eo, dịu giọng nói với nhi tử.

Thẩm Thời Kim nhìn bụng to của mẫu thân, nhớ đến kiếp trước, đứa nhỏ này vì “tỷ tỷ” sơ suất mà không còn. Nay hắn đã trọng sinh, nhất định phải che chở mẫu thân.

– Di nương, con tới ngay. – Thẩm Thời Kim nhìn mẫu thân trẻ trung tươi tắn, không kìm được đỏ mắt, chỉ có thể cúi đầu, không cho mẫu thân nhìn thấy.

Triệu thị nhìn nhi tử, tuy còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện, trong lòng cũng thấy an ủi.

Vừa rồi nàng nói muốn đi chợ, mua cho khuê nữ một cái trâm hoa, không ngờ khuê nữ lại nói trong nhà tiền không nhiều, nên dành dụm để mua sách cho đại ca.

Triệu thị tức đến ngã ngửa, bản thân còn phải trông vào nhà mẹ đẻ trợ cấp, vậy mà còn phải lo cho người khác, ngay cả tiêu dùng của mình cũng không đủ. Đứa con gái này do Trương thị nuôi bên người, một chút cũng chẳng hướng về nàng.

Triệu thị dắt nhi tử ra ngoài, Trương thị thấy vậy cũng không nói gì, chỉ có Thẩm Đại Nha được Trương thị nuôi thì tức giận:

– Nương, người xem đi, di nương cùng cha và ca ca bây giờ đều tốn tiền mua sách, di nương còn dắt đệ đệ ra chợ nữa.

Trương thị thở dài, dịu giọng nói:
– Chung quy là tiền của di nương, ta… thôi vậy.

– Tiền của di nương cũng là tiền nhà ta, theo con thì nên lấy ra cho đại ca. – Thẩm Đại Nha cắn răng nói – Con đi nói cho nãi nãi.

Trương thị nghe xong, khóe môi khẽ cong. Con bé này ngu dại, cũng chỉ có chỗ tốt này thôi.

Nhị tẩu Lý thị thấy đại tẩu cầm khăn, ăn không ngồi rồi, liền giọng chua ngoa:
– Đại tẩu thật là có phúc, có đại ca ca chống lưng, mỗi ngày chỉ việc ngồi nhà phủi tay, không giống chúng ta, mệnh khổ phải lao lực.

Tam tẩu Trần thị sợ nhất đại tẩu và nhị tẩu cãi nhau. Đại tẩu có đại ca ca và đại chất nhi, nhị tẩu thì toàn chịu mắng, nàng chỉ dám nhỏ giọng nói:
– Nhị tẩu, chúng ta đi nấu cơm thôi.

– Hôm nay là lượt đại tẩu nấu cơm. – Lý thị cười lạnh.

Trương thị thở dài nói:
– Ta vốn muốn làm, chỉ là tay nghề không tốt, nếu làm không ngon, người bị mắng cũng là các muội thôi.

– Nhị tẩu, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, nếu không cha mẹ về, lại bị mắng.

Lý thị tuy không vui, nhưng cũng sợ bị mắng. Bà mẹ chồng rất lợi hại, đặc biệt giỏi mắng chửi, nàng chỉ có thể trừng mắt lườm Trương thị một cái rồi đi nấu cơm.

Trương thị cười nói:
– Đệ muội, tối nay Hạo Nhiên muốn ăn canh trứng, nhớ nhỏ thêm hai giọt dầu mè.

– Ngươi…

– Nhị tẩu. – Trần thị vội kéo nhị tẩu vào bếp, khuyên – Hạo Nhiên muốn cái gì, sao có thể không làm, nếu mẫu thân biết, lại bị mắng.

Lý thị tức giận nói:
– Ta nào không biết, chỉ là giận thôi, coi chúng ta như nô tài.

– Được rồi, lát nữa quần áo để ta giặt giúp cho.

Lý thị vừa nghe liền tươi mặt, dịu giọng:
– Được, được, vẫn là đệ muội tốt nhất.

Trần thị nhìn nhị tẩu như vậy, cũng chỉ biết thở dài. Nhị tẩu chỉ là miệng xấu, ham lười… so với đại tẩu vẫn khá hơn nhiều. Nếu rơi vào tay đại tẩu, ở trước mặt bà bà, chẳng khác nào lột một tầng da.

Bên kia, Triệu thị đưa nhi tử ngồi xe bò, một người hai văn tiền. Triệu thị xót tiền, nhưng vẫn dắt con ra chợ.

– Mẫu thân, hôm nay chúng ta đi làm gì?

Triệu thị cười hì hì:
– Nương thấy hôm qua con ăn thêm một miếng thịt, bị đại nương nhìn thấy, cứ như lâu lắm rồi không được ăn thịt. Hôm nay nương dẫn con đi ăn thịt.

– Ăn thịt! – Thẩm Thời Kim trừng mắt.

Đời trước, sau khi mắc bệnh, vốn chỉ là cảm mạo, đến khi đại ca trở về thì bắt hắn kiêng khem, ngày ngày chỉ ăn rau xanh luộc, dần dần suy sụp. Nay… chỉ có mẫu thân thương hắn, nhìn ra hắn thèm thịt. Hốc mắt hắn lập tức đỏ.

Triệu thị vui vẻ nói:
– Nương trước cho con ăn xương hầm tương, sau đó về sẽ mua thêm chút điểm tâm, có được không?

– Nương. – Thẩm Thời Kim khẽ gọi.

Triệu thị nghe giọng con, đau lòng nói:
– Con ta là thèm thịt rồi. Cha ngươi cái đồ khốn ấy, lấy hết tiền riêng của ta để cho đại ca nhập học, nương chẳng còn bao nhiêu. Nếu không, đã mua hẳn hai cân thịt cho con.

– Con không cần ăn thịt, nương mua vải may quần áo mới cho em trai em gái trong bụng đi.

Nghe thế, Triệu thị cũng không nhịn được khen:
– Vẫn là ngoan bảo của ta biết thương nương. Cữu cữu và mợ cũng giúp không ít, con đừng lo.

– Vậy nương mua chút đồ bổ cho thân thể.

Triệu thị khoát tay:
– Trong lòng nương tự biết.

Đến chợ, hai mẹ con vào một quán nhỏ. Triệu thị cười nói:
– Lão bản, cho một bát xương hầm tương.

– Được ngay.

Món xương hầm tương này gần như không có thịt, đa số là xương, giá cũng rẻ, chỉ năm văn tiền.

Triệu thị vẫn thấy xót, nếu không phải trong tay còn dư dả chút, thì cũng chẳng dám tiêu.

Không lâu sau, chủ quán bưng ra, kèm thêm một chén canh.

Triệu thị cười nói:
– Ngoan bảo, ăn đi.

– Mẫu thân ăn.

– Mẫu thân không ăn, mẫu thân thích uống canh. – Triệu thị cười.

Thẩm Thời Kim nhìn bụng mẫu thân to, thân hình lại gầy, bèn bẻ xương ra làm hai:
– Mẫu thân, con ăn một nửa, đệ muội trong bụng ăn một nửa, mẫu thân không thể thiên vị.

– Ha ha ha, con ngoan… được, được, được.

Triệu thị thấy con hiếu thuận thì càng vui, lại xé thêm cho con chút thịt:
– Mẫu thân ăn bấy nhiêu thôi.

– Được, mau ăn đi. – Triệu thị cười.

Thẩm Thời Kim ngửi mùi xương thịt, bụng đã sôi sục, ôm xương gặm sạch bong.

Đời trước, tính cả hai năm cuối đời, hắn chưa từng được ăn thịt. Ban đầu là không có tiền, sau khi đại ca trở về, ngay cả nước luộc cũng không có.

Triệu thị cũng ăn chút thịt, nàng mang thai, đâu thể không thèm, chỉ là đau lòng nhi tử mà thôi.

Thẩm Thời Kim nhìn trong xương còn có tủy, dùng đũa khều ra:
– Mẫu thân, cái này bổ, người ăn đi.

Triệu thị biết con hiếu thuận, cũng không khách khí.

Ăn xong, hai mẹ con dạo chợ tiếp. Cảnh tượng ấm áp ấy khiến Thẩm Thời Kim không nhịn được nhớ tới kiếp trước.

Ngày ấy, Thẩm Thời Kim niên thiếu thành danh, tám tuổi đỗ đồng sinh, nổi danh thần đồng. Nhưng bởi vì mẫu thân là thiếp thất, ra ngoài hắn luôn không dám ngẩng đầu, cơ hội bái nhập danh sư cũng không có. Hắn ghi hận mẫu thân, cho rằng nếu không vì bà, hắn đâu phải thế này.

Đến lúc sắp c.h.ế.t mới biết, hóa ra là đại ca đoạt cơ hội, vốn chẳng liên quan đến mẫu thân. Hắn lại hại mẫu thân cả đời chịu uất ức, đến trước khi bà mất cũng không nói được một câu dịu dàng.

Nay cảm nhận được tình thương của mẹ, hắn mới biết kiếp trước mình ngu xuẩn và nực cười đến mức nào.

– Nương.

– Sao vậy, ngoan bảo có mệt không, nương ôm nhé? – Triệu thị dịu dàng hỏi.

Bụng mẫu thân đã lớn, Thẩm Thời Kim lắc đầu:
– Con không mệt, chỉ là… nghĩ đến việc có mẫu thân, liền thấy rất hạnh phúc.

Triệu thị dịu giọng:
– Ngốc ạ, nương có con mới hạnh phúc. Có đứa con tri kỷ như con, đời này của nương cũng coi như đáng giá.

Thẩm Thời Kim nhớ đến đời trước, thì thầm:
– Mẫu thân, nếu sau này con không hiếu thuận, người cũng đừng lo cho con.

Triệu thị xoa đầu con, dịu giọng:
– Ngươi là m.á.u thịt của ta, sau này bất kể thế nào, ta cũng không mặc kệ.

Thẩm Thời Kim nhìn dáng vẻ trẻ trung của mẫu thân, lòng đau xót. Đúng vậy, kiếp trước mẫu thân chưa từng bỏ mặc hắn.

Khi chẳng ai giúp hắn, vì tiền đồ của hắn, bà dám đắc tội nhà mẹ đẻ, giấu lấy tiền nhà chồng, định gửi hắn vào thư viện ngoài tỉnh. Cuối cùng bị đại nương phát hiện, sống sờ sờ đánh chết.

Nghĩ đến cảnh hai mẹ con c.h.ế.t thảm kiếp trước, trong lòng Thẩm Thời Kim dấy lên một luồng lạnh lẽo. Đời này, những gì vốn thuộc về hắn, hắn sẽ từng bước lấy lại, nợ m.á.u nợ hận, hắn sẽ chậm rãi đòi.

– Ngoan bảo, trong tay mẫu thân tiền có hạn, đợi ít lâu nữa, nương sẽ may cho con bộ quần áo mới, được không?

Thẩm Thời Kim gật đầu:
– Mẫu thân tốt nhất, người cũng nên may cho mình một bộ, quần áo người đều đã cũ.

– Ngoan bảo mặc đẹp là quan trọng nhất. Mẫu thân thấy con tốt, trong lòng cũng vui, hơn cả mặc gì.

– Mẫu thân mặc đồ mới, con cũng vui. Mẫu thân cũng nên làm con vui chứ! – Thẩm Thời Kim nghiêm túc nói.

Triệu thị mỉm cười:
– Được, được, ngoan bảo của ta thật ngoan.

Triệu thị thường ngày ngoài tiền tiếp tế của nhà, còn dựa vào thêu thùa kiếm tiền. Lần này ra chợ, nàng cũng định mua thêm ít chỉ tơ, về nhà thêu khăn bán.

Cửa hàng quen lại ở xa, hai mẹ con phải đi gần nửa con phố mới mua được.

back top