Dẫn Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 9

Chương 9 – Rời nhà

Tức phụ thôn trưởng còn cố ý tặng quà, lén đưa cho Triệu thị. Triệu thị thật không ngờ nhi tử lại cứu người, trong lòng nàng cũng chẳng thấy vui mừng, chỉ cảm thấy sợ hãi – con chạy ra tận bờ suối, nguy hiểm biết bao.

Thẩm Thời Kim quỳ trên đất, đáng thương vô cùng:
– Nương, ta không dám nữa.

Triệu thị lòng run thình thịch, lạnh giọng nói:
– Không dám nữa? Ta thấy lá gan ngươi thật lớn! Cái tuổi còn nhỏ mà đã dám nhảy xuống cứu người… Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nương biết sống sao?

– Nương, ta biết sai rồi, về sau tuyệt đối không dám nữa. Nếu gặp chuyện, ta nhất định không xuống nước, ta sẽ đi gọi người. – Thẩm Thời Kim ngoan ngoãn nhận lỗi.

Triệu thị tuy đau lòng nhưng vẫn cứng miệng:
– Giờ ngươi đã lớn, nương cũng chẳng quản nổi.

– Không có, ta thật sự biết sai rồi. – Thẩm Thời Kim quỳ dưới đất, ngoan ngoãn nói – Ta chỉ muốn bắt cá về cho nương bồi bổ thân thể.

Triệu thị kéo con lên, thở dài:
– Nương chỉ mong ngươi bình an, còn hơn tất cả mọi thứ.

– Nương, ta chỉ muốn ngươi và tiểu đệ đệ, tiểu muội muội trong bụng được ăn ngon hơn một chút.

– Hảo hài tử, nương hiểu rồi. – Triệu thị đau lòng đáp.


Hôm sau, sáng sớm, Thẩm lão nhị và Thẩm lão tam lại phải ra ngoài làm việc, ngay cả Ôn Dung cũng phải theo.

– Nãi, có thể để Ôn Dung ở nhà bồi ta không? – Thẩm Thời Kim tuy biết chắc nãi sẽ không đồng ý, vẫn thử nói.

Thẩm lão thái thái cười:
– Đứa nhỏ ngốc, hắn sức lực lớn, kiếm bạc chẳng kém gì hai thúc ngươi. Nếu hắn ở nhà chẳng phải lại thêm một cái miệng ăn?

– Nhưng nãi, ta chỉ muốn hắn bồi ta chơi thôi…

– Có Đại Nha, Nhị Nha bồi ngươi là được. – Nói thì cười, nhưng giọng đã lạnh, Thẩm Thời Kim không dám nói thêm, đành thôi.

Triệu thị nhìn con thất vọng, lại nhìn gương mặt ngốc nghếch của Ôn Dung, chỉ biết thở dài. Nàng lấy áo bông cũ của Thẩm Thời Kim, vá thêm hai miếng, cho Ôn Dung mặc.

Ôn Dung cười hì hì gọi “nương”, Triệu thị lần này không còn chán ghét, còn lén gói cho hắn hai miếng kẹo đậu phộng, dặn:
– Đói thì ăn, đừng cho người khác biết.

– Nương, cảm ơn nương. – Ôn Dung đôi mắt tròn xoe, sáng lấp lánh.

Triệu thị nhìn hắn, thầm nghĩ: nếu không phải con mình thích nó, nàng nào có nhìn bằng nửa con mắt.

Thẩm Thời Kim nhìn Ôn Dung mặc áo cũ, nhỏ giọng nói:
– Mẫu thân, cảm ơn người.

Triệu thị khẽ hừ:
– Cảm ơn cái gì, nếu mấy bộ này không còn mặc được, ta cũng cho người khác, chứ chẳng để thừa. Cho cái ngốc tử này cũng vậy thôi.


Thẩm lão nhị và Thẩm lão tam mang theo dưa muối, Thẩm lão thái thái bảo nhị tức phụ cắt thịt thành hạt nhỏ, xào chung với dưa muối cho hai con trai đem đi. Cả nhà tiễn chân họ ra cửa.

– Nương, người vào nhà đi.

– Ừ, làm việc nhớ cẩn thận, sức khỏe là quan trọng. – Thẩm lão thái thái dặn.

– Đã biết, nương.

Thẩm lão tam còn nhắn với vợ:
– Ở nhà ngoan ngoãn, đừng cãi nhau với đại tẩu, nhị tẩu, chờ ta về.

Trần thị gật đầu:
– Ngươi yên tâm.

– Nếu bị khi dễ, cứ tìm nương.

– Ân.

Thẩm Thời Kim nắm tay Ôn Dung, lòng tràn nỗi bất lực. Cậu khẽ thì thầm:
– Ngươi yên tâm, ít lâu nữa, ta sẽ đón ngươi về.

Ôn Dung chẳng hiểu, chỉ níu c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Thời Kim, khóc lóc:
– Không… không đi, chơi… ở với tiểu nhị chơi.

– Ngốc tử, không đi thì lỡ mất xe bò. – Thẩm lão nhị quát.

– Không đi! – Ôn Dung níu tay Thẩm Thời Kim không buông.

Nước mắt hắn rơi xuống, đáng thương vô cùng:
– Mẫu thân, ta không đi…

Thẩm lão nhị kéo thế nào cũng không được. Thẩm lão thái thái thấy Ôn Dung gọi Triệu thị là “nương”, liền cười nói:
– Ôn Dung ngoan, đi làm việc kiếm tiền, nương ngươi mới có tiền nuôi tiểu đệ đệ, tiểu muội muội.

– Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội? – Ôn Dung ngây ngô hỏi.

– Đúng thế, ngươi có muốn giúp mẫu thân nuôi tiểu đệ đệ, tiểu muội muội không? – Thẩm lão thái thái cười tươi như hoa.

– Muốn… – Ôn Dung vừa khóc vừa gật đầu.

– Thế mới là hảo hài tử! Đi nào, nãi đưa ngươi đi kiếm tiền.

– Kiếm tiền! – Ôn Dung ngây thơ lặp lại.

Thẩm Thời Kim nhìn bóng Ôn Dung xa dần, miệng vẫn lẩm bẩm “kiếm tiền”, hốc mắt liền đỏ hoe.


Trong nhà, Triệu thị ngồi thêu, Thẩm Đại Nha và Thẩm Nhị Nha chơi ngoài sân, Trần thị đang nhổ cỏ cho vườn rau. Thẩm lão thái thái hằn học mắng:
– Suốt ngày ở lì trong phòng, ta mà không để ý một chút là lại lười nhác.

Triệu thị có thai nên được nghỉ, còn Trương thị và Lý thị thì không vui, đành phải ra ngoài làm việc. Lý thị cười giả lả:
– Nương, con thấy trong nhà cũng đâu đến nỗi.

– Không đến nỗi? Củi lửa thì chưa chẻ, cỏ trong ruộng chưa nhổ, heo chưa cho ăn, chỉ biết ăn cơm.

– Nương, người nói vậy khó nghe quá.

– Khó nghe thì sao? Ngày thường ta còn nể mặt Hạo Nhiên, chừa cho ngươi chút thể diện. Chứ cả nhà này, lười nhất là ngươi. Ngươi tưởng mình là tú tài nương tử thì cao sang chắc? Hừ, ta đây mới là nương của tú tài!

Trương thị ứa nước mắt:
– Nếu nương chướng mắt ta, ta đi. Ta lên huyện thuê phòng ở, chăm sóc phu quân, cũng tiện để Hạo Nhiên học hành.

Thẩm lão thái thái cười lạnh:
– Thuê phòng? Ngươi có bạc chắc? Ngươi chẳng phải khuê nữ tú tài sao? Của hồi môn không có, tài nghệ cũng chẳng có. Còn không bằng Triệu thị, tuy xuất thân thương nhân nhưng có nghề trong tay, nhà mẹ đẻ lại sẵn lòng đưa bạc. Còn ngươi… ngoài thanh danh ra thì có gì?

Trương thị đỏ mặt, lí nhí:
– Năm đó cha ta cũng hết lòng cho phu quân học hành…

– Ta phi! Chẳng lẽ ta không đưa lễ nhập học, cưới ngươi không cho sính lễ? – Thẩm lão thái thái cười lạnh – Ngươi mà còn lười nhác, thì khỏi ở nhà này nữa, muốn về nhà mẹ đẻ hay đi tìm Đại Lang cũng mặc.

– Ta… – Trương thị vốn chẳng còn chỗ nương tựa, nói cũng vô ích.

– Ở lại thì phải làm như nhị tức phụ, tam tức phụ. Ngươi tưởng ngươi là tú tài tức phụ, tú tài khuê nữ, còn ta chẳng phải là tú tài nương sao?

– Nương, ta đâu giống bọn họ. Ta đã sinh trưởng tôn cho nhà này.

– Chính vì thế mà bạc tốn thêm gấp bội! Nhị, tam làm lụng khổ cực, tiền kiếm được đều cho ngươi dùng. Giờ lại còn bày đặt đặc quyền! – Thẩm lão thái thái hừ lạnh – Tam tức phụ, ngươi ở nhà nấu cơm chiều. Đại tức phụ, nhị tức phụ theo ta đi cắt cỏ cho heo.

– Vâng, nương! – Lý thị vội vàng đáp, trong bụng thầm tính toán.

Trương thị bị mắng đến ngượng ngùng, miễn cưỡng đi theo. Đại Nha thấy xót mẹ nên lén làm phần nhiều.

Trong nhà, Triệu thị tiếp tục thêu khăn. Thẩm Thời Kim ngồi bên, tán thưởng:
– Mẫu thân thêu thật đẹp.

– Chờ mấy hôm nữa, ta thêu xong, rồi mang đi chợ. Lúc đó ta dẫn ngươi theo. – Triệu thị mỉm cười.

– Vậy thì tốt quá. Mẫu thân thật lợi hại. – Thẩm Thời Kim cười.

– Cũng nhờ bà ngoại ngươi năm đó bắt ta học, nên mới có nghề nuôi thân. Người sống thế nào cũng phải có bản lĩnh mưu sinh. – Triệu thị nói.

– Ngày sau con lớn, con cũng sẽ học bản lĩnh.

– Ha ha, hảo, nếu con học hành thành tài, phong hầu bái tướng, thì nương mới được hưởng phúc.

– Con sẽ học, để mẫu thân làm cáo mệnh phu nhân!

– Hảo, nương chờ ngày đó. – Triệu thị dịu dàng đáp.

Thẩm Thời Kim cười hì hì:
– Mẫu thân chờ đi.


Ở Chu gia.

– Thúy Lan, chuyện này không thể bỏ mặc được. Minh Triều nhà ngươi cầm đầu, làm hỏng gà của người ta, giờ họ kéo tới tận cửa. – Một phụ nhân nói.

– Chuyện gì thế? – Hồ Thúy Lan cau mày.

– Minh Triều rủ bọn nhỏ vào sân Lưu lão thái, đánh c.h.ế.t gà của bà ấy.

Mấy đứa trẻ bị lôi ra, đều khai là do Minh Triều dẫn đầu, bắt chúng đánh.

Hồ Thúy Lan lạnh mặt nhìn đám người, cười nhạt:
– Thế ra các ngươi sợ ta dễ bắt nạt? Cha chồng ta chưa về, các ngươi tới đây dọa dẫm?

– Thúy Lan, nhưng gà đúng là do Minh Triều đánh. – Nhị cẩu nương nói.

– Nhị cẩu, có phải con ta rủ ngươi không? – Hồ Thúy Lan hỏi.

Lý nhị cẩu cúi đầu, do dự một lúc rồi gật:
– Đúng.

– Nghe rồi chứ? – Hồ Thúy Lan nhìn quanh – Nếu thật là con ta làm, ta sẽ bồi thường. Nhưng hôm nay nó không ra khỏi cửa, sao lại đánh gà các ngươi?

Đám người ấp úng, chẳng ai dám nói thêm. Hồ Thúy Lan lại lạnh lùng nói:
– Hôm qua con ta rơi xuống nước, các ngươi còn chẳng buồn cứu. Giờ nó đang sốt cao nằm trong phòng. Các ngươi không tin thì đi hỏi Thẩm gia tiểu nhị, hoặc vào xem. Còn đất rau, củi lửa của ai hỏng thì tìm đúng người đó.

Mọi người nhìn nhau, biết không tiện dây vào, đành xấu hổ rút lui.

back top