Đầu Mũi Tim

Chap 1

01

Trước khi nhắm mắt, tôi không biết mình sẽ ra đi vội vã đến vậy, chết trong phòng chờ của ga xe lửa.

Lúc đó, tôi chỉ thấy thật buồn ngủ, cứ nghĩ chợp mắt một lát thôi.

Một lát thôi, rồi có thể gặp được Nghiêm Khắc.

Tôi hình dung anh sẽ đứng trước mặt, giận dữ tra hỏi tại sao tôi không chịu yên phận ở nhà, lại chạy tới Hải thị làm loạn.

Tôi từ từ nhắm mắt, cố gắng sắp xếp lý do hợp lý để cầu xin anh đưa tôi đi bệnh viện:

Vì trước đây anh luôn là người đưa tôi đi khám;

Vì thông tin hẹn khám đều lưu trong điện thoại của anh;

Vì nếu bác sĩ hỏi về ca phẫu thuật tim hồi nhỏ, anh sẽ biết rõ hơn.

Ừ, phải rồi, là như thế.

Dù sao thì, cũng không phải vì tôi nhớ anh quá nhiều.

Không phải.

Nhưng khi tôi mở mắt lần nữa, lại thấy cơ thể mình vẫn ngồi đó, trong góc phòng chờ ồn ào.

Tôi nghiêng đầu, dựa vào tường, hàng mi ngoan ngoãn rũ xuống, bất động.

Cứ như là đang yên lặng ngủ say.

Điện thoại bỗng rung lên, trượt khỏi tay tôi rơi xuống sàn.

Tôi theo bản năng cúi xuống nhặt, nhưng chỉ vồ lấy khoảng không vô định.

Nhìn những đầu ngón tay trong suốt như sương.

Tôi chậm rãi nhận ra, thì ra mình đã chết rồi.

Yên lặng, chết trong phòng chờ đông đúc, ồn ào.

Chết trong lúc chờ Nghiêm Khắc đến đón.

Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị tin nhắn Nghiêm Khắc gửi tới một phút trước.

Vẫn còn đợi à?

Vậy chứng tỏ cậu không hề khó chịu.

Nghiêm Lạc Đồng, cậu lại nói dối.

Tôi không nói dối.

Tôi thầm nói: Thật sự là rất khó chịu mà.

Tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, năm sáu tuổi đã phẫu thuật khỏi. Nhưng ba tháng nay, lồng ngực tôi lại thường xuyên đau âm ỉ, thỉnh thoảng còn xuất hiện triệu chứng thiếu oxy, tím tái.

Nếu là trước khi chuyện kia xảy ra, Nghiêm Khắc nhất định sẽ vô cùng lo lắng, đưa tôi tới bệnh viện ngay lập tức.

Nhưng sau đó, anh không bao giờ chịu tin tôi nữa.

Vững tin rằng tôi là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Vì từ nhỏ tôi đã yếu ớt.

Nghiêm Khắc từ khi mười mấy tuổi đã trở nên rất giống một người giám hộ.

Anh chững chạc, nghiêm túc, và luôn khuôn phép.

Sợ tôi bị thương, lo tôi bị cảm lạnh.

Anh thậm chí còn kiểm soát cả việc tôi mặc dày hay mỏng khi ra ngoài, nhiệt độ điều hòa trong phòng tôi.

Chỉ cần tôi ho nhẹ một tiếng, hay nhíu mày một chút, Nghiêm Khắc sẽ vô cùng lo lắng.

Tôi quen với sự quan tâm và chăm sóc của Nghiêm Khắc, bị anh chiều hư rồi.

Tôi thường xuyên bám lấy anh, ương ngạnh nói: “Sau này em sẽ không kết hôn.”

Rồi ôm chặt lấy eo anh, siết mạnh, cảnh cáo: “Anh cũng không được kết hôn đâu. Anh phải ở bên em mãi mãi!”

Nghiêm Khắc cười, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Anh hiền hòa nói: “Nói bậy bạ.”

Sợ tôi giận, anh lại vội vàng nói: “Đợi khi nào em lấy vợ, anh sẽ lấy, thế được chưa?”

Tôi không đáp, chỉ ngước mặt lên, nhìn anh thật lâu.

Một mặt, tôi mong khoảnh khắc này sẽ không bao giờ kết thúc, mặt khác, lại hy vọng sẽ có một chút thay đổi.

Không lâu sau, mọi thứ thực sự đã thay đổi, nhưng lại không phải theo cách tôi mong muốn.

Ước gì lúc đó đã nhìn anh thêm vài lần, tôi nhìn cơ thể mình, bỗng nghĩ vậy.

Cả lần cuối cùng, tôi cũng không được gặp.

Không ít người đi qua tôi, nhưng chẳng ai liếc nhìn, dù sao ngủ gật trong phòng chờ cũng là chuyện quá bình thường.

Đang nghĩ ngợi, tôi thấy một đôi tay nhỏ nhặt chiếc điện thoại trên sàn lên.

back top