05
Nghiêm Khắc cười, an ủi: “Cậu ấy có thể có chuyện gì chứ?
Bình thường đã yếu ớt như vậy, có chút bệnh tật nhỏ cũng giả vờ thê thảm, chỉ mong chúng ta đều vây quanh cậu ấy.
Hơn nữa, bệnh tim của cậu ấy đã chữa khỏi lâu rồi.”
Mẹ nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn lo lắng nói: “Khi xuất viện sau phẫu thuật năm đó, con đi cùng Đồng Đồng, không nghe thấy lời bác sĩ nói.
Bác sĩ nói phẫu thuật thành công khi còn nhỏ, không có nghĩa là khi trưởng thành sẽ không có vấn đề gì nữa.
Rất nhiều đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh, khi trưởng thành vẫn cần thay van tim.”
Mẹ cứ nói, không thấy vẻ mặt của Nghiêm Khắc đã cứng đờ lại ngay lập tức.
“Đồng Đồng từ nhỏ đã thông minh, lúc không có chuyện gì thì giả vờ nghịch ngợm, chọc chúng ta cười, dỗ chúng ta yên tâm.
Nhưng khi thật sự không khỏe, nó lại trở nên rất ngoan.
Không biết con còn nhớ không, có một lần Đồng Đồng ngất xỉu ở trường.
Mẹ sợ chết khiếp, chạy đến bệnh viện tìm nó, hỏi tại sao không khỏe còn đi học.
Con biết nó nói gì không?”
Mẹ rưng rưng nước mắt, nhìn Nghiêm Khắc nói: “Đứa trẻ đó nói, nó biết bệnh của mình rất nghiêm trọng, rất có thể sẽ chết.
Nếu phải chết, nó hy vọng mình sẽ chết ở một nơi thật xa, đừng chết ở nhà.
Như vậy, chúng ta sẽ không đau buồn, về nhà cũng sẽ không sợ hãi…”
Mẹ nghẹn ngào, rồi lại khẽ mắng: “Thật là một đứa trẻ ngốc, nói về mình như một con chó nhỏ không ai cần vậy!”
Tôi bay lơ lửng trên không trung, rất muốn ôm mẹ, rồi lau nước mắt cho mẹ.
Nhưng tôi không thể làm được.
Tôi thực sự đã chết ở một nơi rất xa nhà.
Thật sự, rất giống một con chó nhỏ không ai cần.
Mặc dù Tần Phong rất xấu xa, nhưng tôi vẫn không khỏi ghen tị với cậu ta.
Cậu ta có bố mẹ ruột tốt như vậy, có anh trai tốt như vậy.
Ngay cả mẹ nuôi cũng rất quan tâm đến cậu ta.
Dù phải mạo hiểm ngồi tù, cũng muốn sắp xếp tương lai cho cậu ta trước khi chết.
Nghiêm Khắc im lặng rất lâu, quai hàm căng thẳng khẽ run lên.
Anh trầm mặt nói: “Cậu ấy đã đi tàu đến Hải thị rồi, chắc là đến xin tiền con.”
Mẹ ngạc nhiên nói: “Sao có thể chứ?
Những chiếc thẻ tín dụng và đồ xa xỉ mà chúng ta mua cho nó trước đây, Đồng Đồng đều không mang đi.
Sao có thể quay lại xin tiền con được?”
Ánh mắt Nghiêm Khắc khẽ biến, vẫn lạnh lùng nói: “Chi phí nằm viện của mẹ ruột cậu ấy đã hết, đang phải đối mặt với việc ngừng thuốc.”
Mẹ: “Đó là vì bà ấy muốn chuyển viện, nên mới không đóng tiếp.
Vì bà ấy đã nuôi Tiểu Phong, chúng ta đã trả trước một khoản chi phí y tế cho bà ấy ở bệnh viện tuyến trên rồi.”
Sắc mặt Nghiêm Khắc hoàn toàn thay đổi, anh hỏi: “Thật không?”
“Thật!”
Mẹ cười nói: “Con mau gọi điện cho Đồng Đồng, hỏi xem bây giờ nó đang ở đâu.
Nói với nó rằng mẹ và bố đang đợi nó ở nhà.”
Tôi nhìn gương mặt mẹ, cảm thấy mình vừa hạnh phúc, lại vừa bất hạnh.
Mẹ tôi thật tốt.
Ước gì tôi không chết...
Nghiêm Khắc lấy điện thoại ra, cuối cùng cũng gọi vào số của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng chuông đều đều, ngơ ngác nghĩ: sẽ không có ai nghe máy nữa đâu.
Nhưng giây tiếp theo, điện thoại lại được nhấc máy.