Edit: Haze
Beta: Thanh
Trong nụ cười của Lạc Lâm Viễn vừa có chút hả hê lẫn sự đắc ý, cậu rất muốn xem phản ứng của Du Hàn sẽ hoảng loạn đến mức nào.
Nhưng trái lại Du Hàn vô cùng bình tĩnh, một chút hoảng sợ cũng không có: “Mời cậu xuất trình chứng minh thư.”
Lạc Lâm Viễn bị đả kích một cách bất ngờ nên nhất thời mất cảnh giác, cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn Du Hàn, thật không thể tin nổi người này cũng là học sinh cấp ba thế mà lại muốn vạch trần cậu, lẽ nào hắn không phải là trẻ vị thành niên giống mình hay sao?
Ngay cạnh còn có người đến gần cố bắt chuyện với cậu nhưng lại bị phớt lờ nên cười nói: “Em trai à, chưa đủ tuổi trưởng thành thì không được uống rượu đâu nha.”
Lạc Lâm Viễn lạnh lùng nhìn về phía người kia, thật ra thì gã cũng không hề xấu, là kiểu đàn ông trung niên, mắt đeo kính, nhìn giống như một nhân viên văn phòng đầy lịch thiệp vậy.
Nhận được cái nhìn thờ ơ của Lạc Lâm Viễn, gã công sở kia không những không tức giận, ngược lại còn dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng hướng về phía cậu, thậm chí còn đến gần nghiêng người làm động tác hít hà: “Ồ ~ đây chính là mùi vị của người trẻ tuổi này.”
Ngay lập tức, cả người Lạc Lâm Viễn nổi hết da gà, vốn dĩ cậu vào đây để gây rắc rối cho Du Hàn nhưng nào ngờ người dính vào phiền phức trước lại là chính mình.
Nhưng đã đi đến đây rồi thì sao có thể cứ vậy mà vội vã bỏ chạy được. Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân thì gã kia lại giơ tay trực tiếp cởi mũ của cậu ra: “Khuya rồi còn đội mũ làm gì.”
Lạc Lâm Viễn trợn tròn hai mắt, mái tóc thì rối bời, bị hất tung lên cùng với mũ rồi từ từ rơi xuống trán.
Với cậu, nơi đẹp nhất chính là đôi mắt nhưng bây giờ đã bị lộ hoàn toàn ra bên ngoài, phản chiếu trong thứ ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc của quán bar mà trở nên xinh đẹp hơn, khiến cho mọi người ai cũng choáng ngợp. Ánh nhìn của gã công sở kia có chút kinh ngạc, không thể không nhích người lại gần.
Nhưng ngay khi gã vừa định di chuyển thì trên vai đã bị ai đó ấn xuống một cái, đó là *bartender, người vẫn luôn đứng ngoài cuộc lại đang đưa tay đè lên vai gã, có vẻ như hắn không dùng quá nhiều sức nhưng có thể trực tiếp đẩy gã quay lại chỗ ngồi của mình.
*Bartender: Nhân viên pha chế / Người phục vụ ở quầy rượu
Du Hàn nhìn người nhân viên văn phòng kia nói: “Cậu ấy vẫn chưa thành niên, tôi kiến nghị anh tìm đối tượng khác thì hơn.”
Gã công sở cảm nhận được một lực mạnh đang dồn xuống bả vai mình nên biết Du Hàn là kiểu không dễ động vào, liền để ý đến khuôn mặt của người này rồi chuyển sang chạm vào tay hắn: “Thật ra thì anh lại thích kiểu như em hơn đấy.”
Vừa dứt lời, bàn tay trên vai gã đã nới lỏng một chút, nhưng không phải Du Hàn tự mình buông ra, mà là Lạc Lâm Viễn đã đưa tay hất ra một chút.
Cậu thấy ghê tởm mà giật lấy chiếc mũ của mình rồi đội nó trở lại.
Gã nhân viên văn phòng nhìn hai người như đã hiểu ra mà cười đắc ý, cầm ly rượu của mình lên uống một ngụm: “Thì ra là như vậy, sớm nói hai người các cậu là một đôi thì tôi đã không qua đây góp vui rồi.”
Lạc Lâm Viễn siết chặt tay như đang muốn đánh nhau thì Du Hàn lại lên tiếng hỏi: “Cậu muốn uống gì?”
Lạc Lâm Viễn sửng sốt và càng tức giận thêm, tại sao tên Du Hàn này bị người khác chiếm tiện nghi như vậy mà không hề để bụng, vẫn còn tâm tư hỏi cậu muốn uống cái gì. Hơn nữa đây là kiểu quán bar gì mà người đi quấy rối tình dục lại nhiều như vậy?!
Tại sao Du Hàn vẫn còn làm việc ở đây?
Cầm đồng tiền không thấy bỏng tay hay sao!
Lạc Lâm Viễn hỏi ngược lại: “Cậu làm ở đây một tháng được bao nhiêu tiền?”
Du Hàn lau ly, thấy cậu không có ý muốn gọi đồ uống liền quay người đến gần quầy rượu, tiếp tục công việc pha chế đồ uống của mình, hoàn toàn không có ý định trả lời cậu.
Gã công sở thấy vậy nên uống rượu xong thì cũng rời đi, chỉ còn một mình Lạc Lâm Viễn ở quầy bar.
Thực tế thì không gian của quán bar này cũng không quá náo nhiệt, mọi người vừa uống rượu, nói chuyện phiếm, vừa thả thính nhau, rất yên tĩnh, so với chỗ vừa đến cùng với Phương Tiêu thì trong sạch hơn nhiều.
Lúc này có một người giống như quản lý đi tới và nói: “Tiểu Du.”
Du Hàn để đồ uống xuống: “Sao vậy ạ?”
Quản lý nói: “Có người trong ban nhạc không đến được, cậu lên thay một lúc nhé.”
Du Hàn gật gật đầu rồi cắn chiếc găng tay kéo nó ra, động tác vừa nhanh chóng lại có chút đẹp trai lạ thường.
Nhưng Lạc Lâm Viễn thì lại không thuận mắt, cậu thấy rất mất vệ sinh, đôi găng tay này đã động vào không biết bao nhiêu thứ, đặc biệt lúc nãy còn mới đặt lên bả vai của gã nhân viên văn phòng kia, nếu như chạm vào miệng không phải cũng là gián tiếp hôn môi rồi sao?
Trước khi rời khỏi, Du Hàn rửa sạch cái ly, rót đầy sữa bò vào rồi đẩy qua cho cậu: “Uống xong thì về đi.”
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm vào cái ly sữa kia, suýt nữa thì bị làm cho tức cười, đây là đang sỉ nhục ai vậy chứ?
Du Hàn bước nhanh đến cuối sân khấu, chống một tay nhảy lên trên. Trang phục bartender mà hắn mặc trên người là chiếc áo sơ mi đen, vạt áo cho vào trong quần tây, được giữ chặt bởi bờ vai rộng của hắn, đến nỗi còn mơ hồ nhìn ra được một chút đường nét cơ bắp trên lưng.
Hắn ngồi trước cây đàn piano điện tử, mười ngón tay đan vào nhau, thả lỏng xương cốt rồi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên phím đàn.
*Mình rất mong bạn có thể vào kênh Wattpad: haze9x để đọc ủng hộ bọn mình và góp ý giúp bọn mình hoàn thiện bản edit ạ.
Khúc nhạc dạo là tiếng đàn, khi âm nhạc vừa mới vang lên thì Lạc Lâm Viễn dường như đã hiểu vì sao ở trường mọi người đều gọi hắn là vương tử gặp nạn.
Trong khoảnh khắc đó như thể tất cả ánh sáng đều hướng đến chỗ Du Hàn vậy, đến nỗi ngay cả Lạc Lâm Viễn cũng không có cách nào rời mắt ra khỏi người hắn.
Bóng dáng ấy trông thật ôn nhu và trầm ổn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà tấu ra một thứ âm nhạc thật dễ nghe.
Bản nhạc êm tai, khuôn mặt thì tuấn tú, thậm chí hàng lông mi kia dài đến mức có thể tạo ra một tia bóng dài trên má.
Lạc Lâm Viễn quan sát rất lâu rồi nghĩ đến lúc Nhậm Dữ với Du Hàn hôn nhau, liệu trên mặt có thấy ngứa không, có bị hàng lông mi dài này cọ vào hay không?
Trong vô thức, cậu bắt đầu uống ly rượu bên trong là sữa bò kia, sữa được hâm nóng nên rất ấm lại còn có mùi vị thơm ngọt, so với rượu thì ngon hơn nhiều, khiến cậu bất giác mà uống không ít. Cho đến khi uống hết nửa ly, Lạc Lâm Viễn mới tỉnh táo hơn, nhận ra bản thân thế mà lại sử dụng ly rượu dùng chung ở bên ngoài.
Da đầu Lạc Lâm Viễn tê dại một lúc, cầm khăn giấy ra sức lau miệng, rồi đứng dậy rời khỏi, cậu muốn đi mua một chai nước khoáng để súc miệng.
Bước ra khỏi quán bar, cơn gió đêm ập vào khiến đầu óc mơ mơ màng màng của cậu tỉnh táo trở lại mới nhớ ra mục đích sau khi vào chỗ này là gì. Ban đầu, cậu chỉ muốn đến tìm Du Hàn, tuy người cũng đã thấy rồi nhưng căn bản hắn lại không hề hoảng loạn gì hết.
Nhìn cậu giống như thấy một người bạn học xa lạ nào đó vậy……
Ngay khi cái suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lạc Lâm Viễn có chút bối rối mà nhận ra rằng, không sai, đối với Du Hàn mà nói thì cậu đúng là bạn học không quen biết thật.
Là cậu đơn phương để ý đến người ta mà thôi.
Tuy rằng, cậu đã từng thấy hình ảnh riêng tư nhất của Du Hàn khi hắn đang hôn môi với người khác. Cũng biết Du Hàn đang làm thêm ở một quán bar và không muốn bất kì ai biết đến những bí mật này.
Nhưng dù vậy thì mối quan hệ giữa hắn với cậu vốn dĩ chẳng thân thiết gì……
Cuối cùng, Lạc tiểu công chúa cũng ý thức được vấn đề giữa hai người đó chính là ngay từ đầu đã không có bất kì liên quan nào.
Cho nên, bây giờ cậu cứ cứng đầu như vậy mà đến tìm hắn để gây phiền toái thì còn ý nghĩa gì. Du Hàn căn bản là không hề coi trọng cậu.
Nhưng như vậy thì không được, sao hắn lại có thể không chú ý gì tới cậu cơ chứ?
Sau khi súc miệng xong, Lạc Lâm Viễn quay lại quán bar một lần nữa và ngồi cho đến 12h rưỡi thì Du Hàn cũng thay ca, kết thúc công việc.
Cậu đứng dậy gọi hắn lại: “Này, cậu đi đâu vậy?!”
Du Hàn vẫn phớt lờ cậu, Lạc Lâm Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhậm Dữ có biết cậu làm ở đây không?!”
Lần này cậu đã thành công gọi Du Hàn dừng lại, hắn từ từ quay đầu rồi làm ra cái tư thế để người khác có thể bắt kịp.
Lạc Lâm Viễn từ trên chiếc ghế nhỏ nhảy xuống và đi theo người này ra khỏi quán bar. Phía sau quán bar là một con hẻm nhỏ, rác rưởi chất đống, còn có đám chuột gián thoắt ẩn thoắt hiện, thậm chí có thể ngửi thấy cả mùi nước tiểu.
Khi Lạc Lâm Viễn vừa nhăn mũi lại thì cổ áo cậu đã bị ai đó túm lấy và nhấc lên. Toàn bộ lưng với gáy đều bị đập vào vách tường cứng rắn phía sau, cậu hét lên một tiếng thảm thiết: “Aaaaaaa!!”
Du Hàn sửng sốt vì tiếng kêu của cậu nên buông lỏng ra một chút: “Đau đến vậy sao?!”
Lạc Lâm Viễn suýt thì trào nước mắt ra: “Bẩn! Bẩn chết đi được !!!