Chương 47
Này vấn đề chỉ có hắn hỏi ra được, trong nhóm chat lập tức rơi vào trầm mặc.
【 Sở Chiêu:…… 】
【 Trịnh Đông Húc:…… 】
【 Lục Thông Lân:…… 】
Nhưng Ôn Duẫn An lại không thấy có gì không ổn, chỉ cảm thấy mình hỏi ra vấn đề này đúng là khó trả lời, nên vội vàng bổ sung thêm một câu:
【 Ôn Duẫn An: Có thể lo lắng nhiều một chút nha, cảm ơn [tiểu thỏ nghiêm túc khom lưng.jpg] 】
【 Sở Chiêu: Đinh đinh đinh, Tiểu An, ngươi bây giờ đứng lên thử xem? 】
Ơ? Vì sao phải đứng?
【 Ôn Duẫn An: Đứng lên rồi, sau đó thì sao? 】
【 Sở Chiêu: Có phát hiện gì không? 】
【 Ôn Duẫn An: Không có nha 】
【 Sở Chiêu: Vậy nhảy nhảy thử xem? 】
【 Sở Chiêu: Thế nào, có phát hiện gì không? 】
Hắn đã làm theo, nhưng vẫn không có gì lạ.
【 Sở Chiêu: Ta nói nha, có khi thân phận của ngươi rớt ra mà không biết đó! 】
【 Ôn Duẫn An: A? 】
【 Trịnh Đông Húc: @Sở Chiêu, ngươi có thể bớt làm chuyện ngu xuẩn được không 】
【 Lục Thông Lân: Tiểu An à, ta cảm thấy một Omega nhân sinh hoàn mỹ như ngươi thì sẽ không u buồn đâu, ngươi nghĩ sao? 】
Đương nhiên hắn biết, hắn chính là Omega kia, căn bản chẳng có chút u buồn nào. Nếu không, sao hắn lại đi xin giúp đỡ chứ?
【 Ôn Duẫn An: Chính là bác sĩ yêu cầu ta phải u buồn 】
【 Trịnh Đông Húc: Yêu cầu u buồn???... Lý do gì? 】
【 Ôn Duẫn An: Ai da! Dù sao chính là yêu cầu nha, chứ bằng không các ngươi nghĩ u buồn là chuyện gì nào? 】
【 Trịnh Đông Húc: Bi thương, cô độc, bần cùng linh tinh? 】
【 Sở Chiêu: @Trịnh Đông Húc, thật cao hứng vì ngươi cũng thích u buồn, hơn nữa còn có giải thích riêng. Let's u buồn! 】
【 Trịnh Đông Húc: @Sở Chiêu, lăn! 】
Ôn Duẫn An lâm vào trầm tư. Hắn nên làm sao mới có thể thể hiện ra cái loại “u buồn” này? Khi u buồn thì nên làm gì?
Có lẽ làm bộ u buồn cũng được?
Hình như được nha?
Lừa chính mình rằng đã u buồn, rồi lại tự khỏi, chẳng phải là lừa luôn cả tâm lý bệnh tật sao? Cũng coi như lấy độc trị độc rồi!
Ôn Duẫn An quay đầu nhìn về hướng thang máy, không có động tĩnh gì, chắc Hoắc Duật Hoành còn đang làm việc. Hắn lại cúi đầu tìm kiếm “Làm thế nào để giả vờ u buồn”.
Kết quả… đáp án lung tung hoa hoè hoa sói.
【 Ăn rất ít, nói mình không muốn ăn 】 —— cái này không được, hắn vốn ăn rất ít rồi.
【 Khóc vài cái 】 —— cái này không được, khóc nhiều sẽ xấu đi.
【 Đi dưới mưa chậm rãi, rồi bi thương mà hét to ‘nhân sinh không đáng’ 】 —— cái này không được, vừa dơ vừa dễ bệnh, giống thỏ nhỏ ngã vào canh, nhìn thật khó coi!
【 Hút thuốc, ngắm mưa, nghe nhạc emo kiểu ‘ta có chuyện xưa, ngươi có sao?’ 】 —— cái này càng không được, vừa thổ vừa hôi, hắn ghét ghét ghét!
【 Bay đến đảo nghỉ dưỡng Maldives, ở biệt thự bạch mã năm vạn một đêm, sau đó đăng vòng bạn bè than thở ‘không thoải mái như tưởng tượng, có lẽ tâm cảnh thay đổi’ 】 —— cái này càng không được, rõ ràng rất thoải mái vui vẻ, làm thỏ sao có thể đi nói dối lung tung.
Ôn Duẫn An xoa xoa tai thỏ, chẳng lẽ thật sự không có cách nào giả vờ u buồn sao?
Hắn lại một lần nữa cầu cứu bạn bè. Lần này cuối cùng cũng nhận được một cách không làm hại ai mà vẫn có thể giả bộ u buồn —— chính là… văn học emo.
—
Hoắc Duật Hoành vừa cúp một cuộc điện thoại công việc, mở di động ra thì thấy tin nhắn đã tràn ngập.
Trong chưa đầy hai mươi phút, từ cha mẹ đến các anh em của Ôn Duẫn An, ai nấy đều gọi điện nhắn tin tới.
【 Ba: Ngươi với Tiểu An cãi nhau à? Tổ huấn của nhà ta, làm Alpha thì phải có đức Alpha, bất kể là ai sai, ngươi cứ xin lỗi trước. Alpha phải rộng lượng, phải bao dung cho Omega của mình. 】
【 Mẹ: Tiểu An thế nào rồi? Có khóc không? 】
【 Ôn Kỳ Duệ: Mau gọi lại, hoặc để chúng ta qua đó một chuyến. 】
Hoắc Duật Hoành: … Ai khóc? Nhà hắn thỏ con chẳng phải đang ngoan ngoãn ngồi sô pha chơi điện thoại sao?
Hơn nữa, hắn có khi dễ thỏ con bao giờ? Cãi nhau? Hắn hận còn không thể đem thỏ con cất vào túi, làm sao nỡ để thỏ khóc chứ!
Hoắc Duật Hoành vừa đi nhanh ra ngoài vừa gọi cho Hoắc Tu Diệp. Vừa bắt máy, ba hắn đã gấp gáp hỏi tội.
“Ba, ngươi hiểu lầm rồi, hắn ở nhà rất tốt.”
“Ở nhà rất tốt, vậy tại sao vòng bạn bè lại đăng mấy thứ đáng thương thế kia? Ta với mẹ ngươi nhìn mà đau lòng. Ngươi làm lão công sao lại như vậy?”
Cái gì cơ?
“Ngươi mau cùng hắn nói chuyện—” Hoắc Tu Diệp còn muốn dặn dò, nhưng Hoắc Duật Hoành đã nói một câu “Con cúp trước” rồi thẳng tay ngắt máy, mở ngay vòng bạn bè của Ôn Duẫn An.
【 Tiểu thỏ bảo bảo: Cá khóc có nước biết, thỏ khóc ai biết? 】
【 Tiểu thỏ bảo bảo: Đừng đem ủy khuất nói với gió, gió sẽ thổi biến cả thế giới. 】
【 Tiểu thỏ bảo bảo: Ta có thể kiên cường đến đâu, ta cũng chỉ có một trái tim mà thôi [tiểu thỏ tan nát cõi lòng.jpg] 】
【 Tiểu thỏ bảo bảo: Ta không cần nhiều tiền, ta muốn nhiều tình yêu. 】
……
Những dòng văn án emo kinh điển trên mạng xem đến Hoắc Duật Hoành mà tối sầm mắt.
Bảo bối của hắn đây là sao nữa?
Chẳng lẽ thật sự bộc phát mặt trái cảm xúc?
Không ổn! Rõ ràng là lỗi của hắn!
Hoắc Duật Hoành vô thức bước nhanh hơn, vừa ra khỏi thang máy đã đi thẳng tới phòng khách.
Trong căn phòng rộng lớn, trên TV đang chiếu bộ phim tận thế, nhạc nền u ám thê lương vang vọng. Nhỏ xinh Omega ngồi trên ghế sô pha, đưa lưng về phía hắn, bả vai dường như hơi run run, mơ hồ còn phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Trái tim Hoắc Duật Hoành thắt lại —— thật sự khóc?
Đáng chết, là lỗi của hắn!
Ôn Duẫn An vừa làm bộ nức nở, vừa liếc nhìn tám dòng văn án “u buồn” mình đã đăng, trong lòng không ngừng cảm thán mình đúng là thông minh tiểu thỏ.
Hắn định ngẩng đầu tiếp tục xem phim tận thế để ấp ủ thêm cảm xúc bi thương, thì bên tai đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hoắc Duật Hoành vội vàng bước đến trước mặt, nửa ngồi xuống bên cạnh, nâng mặt hắn lên, giọng đầy lo lắng:
“Xin lỗi bảo bối, sao vậy? Khó chịu ở đâu? Lão công ở đây.”
Ôn Duẫn An vừa giả bộ khóc, vừa bị dọa giật mình.
“Ô ô… Ấy? Lão công? Ngô… Hô!” Càng giả vờ u buồn, hắn lại càng thấy buồn cười. Ấp ủ nửa ngày mà suýt nữa không nhịn được, bị Hoắc Duật Hoành chen ngang thế này, hắn càng muốn bật cười. Khóe miệng vừa cong lên, hắn vội vàng che miệng lại, rồi cúi đầu lấy tai thỏ che mặt.
Nhìn thế nào cũng chẳng biết hắn đang khóc hay đang cười, bộ dạng kỳ quái mà lại đáng yêu lạ thường.
Hoắc Duật Hoành ngẩn người: “… Bảo bối?”
“Ân… Ngô… Không có gì nha! Ha ha… Ân! Không có gì đâu!” Hắn vừa che miệng vừa lí nhí.
Hoắc Duật Hoành đưa tay gạt nhẹ tai thỏ ra.
Trong đôi mắt Omega chỉ toàn ý cười, lén lút nhìn quanh, rõ ràng lại đang giở trò hồ lô. Hoắc Duật Hoành rốt cuộc thở phào.
Hắn ngồi xuống cạnh, dịu giọng hỏi: “Chúng ta nói chuyện chút đi. Bảo bối hiện tại đang làm gì?”
“Ta đang u buồn.” Ôn Duẫn An hít sâu, thở dài đầy bi thương, rồi kéo tay hắn đặt lên bụng mình, “Lão công, ngươi sờ đi. Có phải nhỏ lại một chút không?”
Hoắc Duật Hoành chỉ chạm vào được cảm giác mềm mại ấm áp nơi bụng thỏ, không nhịn được thuận tay xoa xoa.
Hình ảnh này quả thật chẳng khác gì đang xoa bụng thỏ con.
“Thế nào?”
“Rất mềm.”
“Đúng không!” Ôn Duẫn An lập tức sáng mắt, “Đó là vì ta đang u buồn đó!”