Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

chap 7

Chương 7:  Alpha 

Diệp Thanh Lam một lần nữa cùng Khương Quân chi vui vẻ trao đổi:
– “Nếu hai người họ đồng ý, chuyện này sẽ đơn giản thôi.”

Khương Quân chi nhìn về phía Hoắc Duật Hoành, hỏi:
– “Vậy định thế nào, Duật Hoành, ngươi nói đi?”

Hoắc Duật Hoành giọng điệu bình thản, không bộc lộ cảm xúc:
– “Ân.”

– “Tiểu An cảm thấy sao?” – Khương Quân chi trực tiếp dùng cách xưng hô thân mật với hắn, cũng thuận miệng thôi.

Ôn Duẫn An cúi đầu, xuất thần. Động tác này khiến cổ trắng nõn của hắn hiện rõ trước mắt Hoắc Duật Hoành, cùng với vị trí dán tuyến thể, và sticker thỏ con đáng yêu dán trên người, trông vừa ngoan vừa dễ thương.

Trên eo vẫn còn cảm giác từ bàn tay Hoắc Duật Hoành, khiến hắn có chút… khao khát được chạm nhiều hơn.

Hắn nhận ra rằng khi gần Hoắc Duật Hoành, cơ thể trở nên thoải mái, và bản thân lại thích cảm giác gần gũi này.

– “Tiểu An?” – Khương Quân chi gọi lại.

Hắn lấy lại tinh thần, đỏ mặt, gật đầu lung tung:
– “Ân, ân!”

Thực ra, bản thân cũng không biết mình đang trả lời gì.

Hoắc Duật Hoành ngồi cách đó không xa, ánh mắt sáng rõ nhìn Ôn Duẫn An, nhận ra rằng mình hiểu về Omega này rất ít.

Thật ra, hiểu biết của hắn về đối phương là quá ít.

Ngay từ đầu, Hoắc Duật Hoành không hề định sẽ ở bên Omega này. Các báo cáo xung quanh “xứng đôi” chỉ được hắn lướt qua, hình ảnh thì chưa từng xem, còn Ôn Duẫn An xuất hiện trước mặt, cha mẹ bàn về bệnh tình hắn, Hoắc Duật Hoành cũng lười quan tâm.

Bỗng nhiên, Hoắc Duật Hoành chủ động mở miệng dò hỏi:
– “Tiểu… Khụ, Ôn Duẫn An, ngươi bị hỗn loạn tuyến thể nghiêm trọng sao?”

Ôn Duẫn An nhẹ nhàng gật đầu, “Ân”, rồi nhìn Hoắc Duật Hoành, giọng nhỏ:
– “Bác sĩ nói sẽ hư hao tuyến thể, cần ta Alpha…”

Giọng hắn hơi run, vẫn còn sợ hãi. Nhưng hắn không nói đến mức “tử vong” để tránh làm cha mẹ lo lắng.

Ngay lúc đó, hắn nghĩ đến Hoắc Duật Hoành đang hiện diện trong thế giới của mình – là Alpha – và nhận ra mình hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn nhìn Hoắc Duật Hoành bằng ánh mắt xinh đẹp, giọng vui sướng:
– “Nhưng Hoắc tiên sinh hiện là Alpha của ta, ta có thể chữa khỏi!”

Alpha sinh ra vốn có bản năng chiếm hữu, hơn nữa Hoắc Duật Hoành là Alpha hàng đầu.

Bị Omega gọi là “Ta Alpha” khiến một tiểu Omega thỏa mãn, cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong Hoắc Duật Hoành.

Dù là trải nghiệm chưa từng có, nhưng Hoắc Duật Hoành nhanh chóng quy về bản năng Alpha, coi đó là bình thường.

– “Ân.” – Hoắc Duật Hoành ánh mắt ấm, không hỏi thêm gì.

Diệp Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm:
– “Từ nay về sau, chuyện của Tiểu An giao cho Duật Hoành.”

Chưa kịp trả lời, Hoắc Tu Diệp bỗng nói:
– “Thế thì kết hôn luôn đi! Bệnh tình Tiểu An kéo dài không tốt, cưới Duật Hoành có thể chăm sóc hắn, hai người chính danh, không lo tin đồn hay rắc rối bên ngoài. Ta thấy như vậy hợp lý!”

Người khác chỉ muốn hai người tiếp xúc, làm quen dần, nhưng Hoắc Tu Diệp nói ra cũng có lý.

Omega vẫn yếu, Ôn Duẫn An hiểu rõ tình hình, khẳng định cần gần gũi với Hoắc Duật Hoành để được chữa bệnh, nếu cần còn dắt tay, ôm nhau – vậy chẳng phải cưới luôn sẽ hợp lý hơn sao?

Kết hôn?

Ôn Duẫn An sững sờ. Hắn còn quá trẻ! Nhưng để chữa chứng hỗn loạn tuyến thể, việc gần Hoắc Duật Hoành là cần thiết, và hắn thực sự cần Alpha này.

Hắn khẽ liếc Hoắc Duật Hoành, phát hiện mặt hắn vô biểu cảm, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn cảm nhận Hoắc Duật Hoành là người đứng đắn, nguyên tắc, sẽ không tùy tiện tiếp xúc với Omega lạ.

Nếu không kết hôn, sao Hoắc Duật Hoành chịu gần gũi hắn?

Đúng vậy, quyết định đã rõ. Hắn âm thầm di chuyển mông, tiến gần Hoắc Duật Hoành, vẫn giữ khoảng cách, giọng nhỏ gọi:
– “Hoắc tiên sinh.”

Giọng mềm như bông, với Hoắc Duật Hoành là kiểu nũng nịu.

Chưa chờ hắn dụ dỗ thêm, Hoắc Duật Hoành trầm mặc, gật đầu đồng ý, xem như cam chịu.

Vậy là hôn sự được thúc đẩy một cách thuận lý.

Xét đến tình trạng Ôn Duẫn An, hôn lễ được định sẽ cử hành nhanh chóng, chỉ ba ngày sau.

Để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe Ôn Duẫn An, khách mời hạn chế, lễ phục và nhẫn cưới chọn phương án tốt nhất nhưng giản tiện.

Hoắc gia và Ôn gia vốn giàu có, trang phục hôn lễ được chuẩn bị chu đáo, mọi thứ tiến hành thuận lợi.

Hoắc Duật Hoành vẫn còn công việc, tạm thời phải rời đi.

Khi đưa Hoắc Duật Hoành ra cửa sau, Ôn Duẫn An mới thấy ba ca ca đỏ mặt, bối rối.

Ôn Kỳ Duệ thở dài:
– “Tiểu An, ca ca nhắc ngươi, đừng dễ dàng tin bên ngoài Alpha.”

Hắn chưa hiểu hết, nhưng biết rằng Hoắc Duật Hoành cũng là người tốt, chỉ là cần chú ý.

– “Ca ca đừng lo, ta sẽ cẩn thận!” – Hắn an ủi.

Ôn Kỳ Duệ thở dài, vì Tiểu An quá đơn thuần:
– “Tiểu An, ngươi chưa hiểu Alpha, tâm tư họ phức tạp. Ở cùng họ phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương. Như Hoắc Duật Hoành, ngươi còn chẳng hiểu hắn, đúng không? Hôn nhân không phải trò đùa.”

Ôn Duẫn An bừng tỉnh: đúng, phải tìm hiểu Hoắc Duật Hoành, không thể tự suy đoán.

– “Ân! Cảm ơn ca ca, ta biết rồi!”

– “Ngươi mệt đi, về phòng nghỉ ngơi.”

Ôn Duẫn An ngoan ngoãn gật đầu, trở về phòng, để lại ba ca ca mặt ưu tư nhìn theo.

 

back top