Khởi đầu từ số 0: Gia tộc tu tiên luyện khí

chap 10

 

Chương 10

Trong một đêm, Vu thị tổ trạch đã biến đổi đến kinh thiên động địa.
Thế nhưng, ở trong căn nhà ấy, hai người lại chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên.

Giang Chẩm Tuyết dường như hoàn toàn không nhìn thấy, cũng chẳng nhận ra sự thay đổi to lớn ấy. Biểu cảm của chàng không khác gì thường ngày; ngoài lần duy nhất hệ thống hiện lên dòng chữ:  [Giang Chẩm Tuyết mang theo một tia mùi máu tươi về tới nhà ngươi], thì từ đầu chí cuối chàng vẫn ôn hòa như cũ, giống hệt một văn nhân quân tử nơi phàm trần.

Còn Vu Chân thì càng thản nhiên hơn. Giang Chẩm Tuyết không hỏi, nàng tất nhiên cũng không nói. Đối với nàng, đây vốn dĩ là lẽ thường: NPC trong trò chơi luôn giữ yên lặng trước những biến hóa như thế, chẳng có gì lạ cả.

Cuộc sống lại trôi về nhịp điệu cũ. Phần lớn thời gian của Vu Chân đều dùng để nâng cấp kỹ năng, hoặc tìm cách kích hoạt thêm kỹ năng mới. Giang Chẩm Tuyết đôi khi ra ngoài, không rõ đi đâu làm gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy chàng vẫn trở về nhà là nàng yên tâm, chẳng buồn hỏi thêm.

Cho đến một ngày, chàng mang đầy thương tích, máu me bê bết bước vào trước mặt nàng, giọng chân thành mà tha thiết:

“Vu Chân, có thể vì ta trị thương không? Ta nguyện trả đủ tiền khám bệnh.”

Vu Chân thoáng nhìn qua, những vết thương này chỉ vài giây nữa là sẽ tự lành, với tu sĩ thì chẳng đáng nhắc đến. Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã bắt gặp ánh mắt tin tưởng dịu dàng, như thể trong lòng chàng thật sự xem y thuật của nàng là vô cùng thần kỳ.

“...Ngươi nghiêm túc sao?” – Vu Chân hỏi.

Khi nhận được cái gật đầu chắc nịch, nàng vẫn không hiểu nổi. Nhưng từ hôm đó, nấu thuốc trị thương lại được thêm vào lịch trình hằng ngày của nàng.

Tin tốt là nhờ vậy, kỹ năng [Độc thuật] của nàng tiến bộ thần tốc, chẳng mấy chốc sẽ đạt viên mãn.
Tin xấu là… đến khi kỹ năng mãn cấp, e rằng Giang Chẩm Tuyết cũng sẽ quen với việc mỗi ngày uống độc dược của nàng để “chữa bệnh”.

Vu Chân bắt đầu có chút lo lắng. Nàng nghi ngờ tiên duyên mà mình nhặt được về nhà này… có lẽ đầu óc không hề bình thường.
Song cuối cùng, nàng vẫn mặc kệ. (Tuyệt đối không phải vì mỗi lần trị thương, chàng đều đưa nàng một thỏi vàng làm phí khám bệnh!)

Ngày tháng bình thản không kéo dài lâu.

Một hôm, hệ thống đột nhiên nhắc:

[Sự kiện]: Có người đang quanh quẩn bên ngoài rừng trúc nhà ngươi.

Vu Chân, đang luyện cầm nghệ, ngẩng đầu. Từ khi xây xong tổ trạch, đây là lần đầu tiên nàng gặp sự kiện kiểu này. Suy nghĩ một chút, nàng mở giao diện kiến tạo, điều chỉnh vị trí vài tảng đá nhỏ trong rừng trúc.

[Kỳ môn độn giáp: Lv.5]
Cánh cổng Vu thị dinh thự chậm rãi mở ra.

Đặng Tài Anh đã đứng đợi ngoài rừng trúc suốt mấy canh giờ.

Từ ngày tin tức “Lấy Mạng Đao” tử trận truyền ra, đã hơn một tháng. Lúc ấy, vừa nghe được, hắn lập tức phi ngựa suốt đêm đến Cam Thành. Nhưng tìm hỏi khắp nơi cũng chẳng ai biết Vu Chân là ai, nàng giống như đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, thần bí khó lường.

Tuy vậy, Đặng Tài Anh không chịu bỏ cuộc. Hắn men theo manh mối, một đường tìm kiếm, dần dần nghe được nhiều lời miêu tả về thiếu nữ tóc đen ấy. Nhưng những phản ứng nhận lại lại khiến hắn thêm nghi hoặc.

Người dân trong trấn vừa kính vừa sợ nàng, né tránh nhắc đến tên nàng, thậm chí còn khuyên hắn: “Nếu không có chuyện quan trọng, tốt nhất đừng quấy rầy.”

Trên giang hồ, người ta đồn Vu Chân chỉ là hương dã ngu dân, nhờ may mắn mới giết được ma đầu. Nhưng cách mà dân chúng nhìn nàng lại hoàn toàn khác. Nếu thật là kẻ tầm thường, sao có thể khiến người ta vừa sợ vừa kính đến thế?

Cuối cùng, hắn lần ra dấu vết mơ hồ của nơi ở: một rừng trúc sâu thẳm.

Là người có lễ nghĩa, hắn không đường đột xông vào, mà đứng ngoài tự báo danh tính. Thấy bên trong tĩnh lặng, hắn mới khẽ nói “Mạo phạm”, rồi bước thử vào.

Quả nhiên, vừa đi vào liền bị trận pháp đưa vòng ra ngoài. Lúc ấy, hắn càng tin chắc nơi này chính là chỗ ở của Vu Chân. Trận pháp kỳ môn tinh diệu như thế, tuyệt không phải người thường có thể bày ra.

Thế là hắn kiên nhẫn chờ đợi.

Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng cánh cổng rừng trúc khẽ mở. Đặng Tài Anh chắp tay cảm tạ: “Đa tạ tiền bối cho phép ta vào.”

Hắn bước trên con đường lát đá xanh, đi tới cuối con đường, trước mắt hiện ra một tòa dinh thự nguy nga, mây khói vờn quanh, trăng bạc phủ một tầng quang mang thanh lãnh. Mỗi đường nét đều hoàn mỹ, ngay cả rêu xanh ở góc tường cũng mọc đúng chỗ, khiến hắn rùng mình nghi ngờ: đây thật sự là nơi phàm nhân cư trú sao?

Thoáng chốc, mồ hôi lạnh rịn trên lưng. Hắn không dám chắc, nơi này là chốn tiên cư hay là bẫy rập yêu quái. Vừa toan quay người rời đi, cánh cổng dinh thự chậm rãi mở ra.

Trong sân, hoa lê nở trắng xóa, một thiếu nữ đang tấu đàn. Tiếng đàn như suối chảy, như gió thông vi vu.

Đặng Tài Anh nhất thời mê mẩn, tưởng tượng ra dáng hình cao khiết của người đánh đàn. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, ánh mắt kia lại phẳng lặng như hồ nước chết, không mang một tia cảm xúc.

“Ngươi tìm ta có việc?” – nàng hỏi.

Đặng Tài Anh vội vàng thi lễ:
“Tại hạ Đặng Tài Anh. Xin hỏi cô nương có phải là Vu Chân, thiếu hiệp đã chém ma đầu Lấy Mạng Đao trên lôi đài Cam Thành một tháng trước?”

“Là ta.” – nàng đáp thản nhiên.

Xác nhận không lầm, Đặng Tài Anh cúi người lần nữa, giọng đầy cảm kích:
“Mười bảy năm trước, Lấy Mạng Đao chính là kẻ diệt sạch Đặng gia. Khi ấy ta tuổi còn nhỏ, nhờ bằng hữu của mẫu thân cứu giúp mới thoát chết, từ đó lập chí báo thù. Nay nhờ thiếu hiệp, huyết hải thâm cừu cuối cùng cũng được rửa sạch. Đại ân này, ta chỉ còn chút tài sản, xin dâng hết.”

Nói rồi, hắn trình lên một xấp ngân phiếu dày cộm.

Vu Chân vốn ngồi lười nhác, nay liền ngồi thẳng.

Đặng Tài Anh nói tiếp:
“Còn một chuyện mạo muội. Năm xưa, Đặng gia bị diệt cũng vì Tam Âm Đao. Có kẻ tham lam, rêu rao tin tức ra ngoài, mượn tay ma đầu giết người, cuối cùng đao rơi vào tay hắn. Nay lịch sử như lặp lại, tin đồn đã lan, kẻ nhòm ngó sớm muộn sẽ kéo tới. Tại hạ không có vật gì ngang giá đổi lại, chỉ cầu thiếu hiệp cho ta tạm trú vài ngày, chờ địch nhân tìm đến.”

Vu Chân gật đầu:
“Được. Ngươi cứ tự chọn một gian nhà.”

Với cơ ngơi hiện giờ, chứa thêm vài người cũng thừa sức.

Đặng Tài Anh xúc động khấu tạ, rồi lui xuống. Khi hắn vừa xoay người, bỗng bắt gặp trong bóng tối một thân ảnh cao gầy như tuyết tùng. Người ấy lặng lẽ đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hắn rồi dời đi, không chút phản ứng.

Trong thoáng chốc, toàn thân hắn căng cứng vì nguy cơ bản năng, mãi sau mới thở ra.
Đặng Tài Anh hành lễ thật sâu, trong lòng thầm đoán:

Có lẽ đó chính là vị công tử như tiên giáng trần, đồng hành cùng Vu thiếu hiệp… Tựa hồ… là phu quân của nàng?

 

back top