Chương 3
Vu Chân rất nhanh đã thích ứng với tiết tấu mở màn của trò chơi, hoàn toàn coi “xây dựng gia tộc tu tiên” như một trò chơi mô phỏng nhân sinh, nửa đời làm ruộng nửa đời đánh nhau.
Ban ngày nàng đến tiêu cục đứng gác, thuận tiện luyện thêm vài cấp. Đêm xuống lại khóa trái cửa nhà, âm thầm tập, sau đó ra ngoài phụ cận hái thảo dược. Sáng hôm sau, nàng lại mang đi bán trong trấn.
Kỹ năng càng lên cao, loại cỏ dại hái được phẩm chất cũng càng tốt, đôi khi còn ngắt được cả nguyên liệu luyện dược giá trị không thấp.
Có lần nàng quá tham việc, không kịp để ý đến suawcs khỏe, thế là ngất xỉu ngoài dã ngoại. Tỉnh dậy, tuy không mất gì, nhưng lại bất ngờ tăng lên cấp 8. Người chơi chỉ biết vò đầu, không dám nghĩ đã có bao nhiêu sinh linh chịu khổ dưới tay nàng.
Từ lần đó, Vu Chân bắt đầu cực kỳ chú trọng đến sức khỏe. Dẫu sao, ngủ gục nơi hoang dã vẫn rất nguy hiểm. Nhỡ đâu lại gặp một kẻ ẩu đả cấp cao hơn, cướp đi công sức nàng vất vả gom góp thì chẳng phải oan uổng lắm sao?
Ngoài việc hái thảo, nàng còn trồng thêm một cây lê trong sân, mở khóa kỹ năng . Mất hai ngày cải tạo lại sân vườn, nàng còn trồng thêm ít rau dưa, phòng khi đói khát vượt ngưỡng nguy hiểm thì có thể tự cung tự cấp.
Nhờ đó, được tăng đánh giá lên 10.99 điểm. Có lẽ hệ thống tính rằng mức độ xanh hóa đã đủ tiêu chuẩn, cải tạo thêm nữa chỉ thành dư thừa. Thấy không thể tiếp tục tăng điểm, Vu Chân đành bỏ ý định biến cả nhà mình thành cây thông Noel.
“Đã là game rồi, sao còn để ý đến thẩm mỹ chứ?” nàng bĩu môi.
Trò chơi kiểu này cực kỳ ngốn thời gian. Đến khi nàng thoát khỏi trạng thái bận rộn ngập tràn, trong game đã bước sang mùa đông. Tính từ lúc bắt đầu, đã tròn một năm.
Năm vừa qua, để nâng cao hiệu suất, nàng luôn bật tốc độ thời gian nhanh. Mỗi ngày đều bận rộn hết việc này đến việc khác luyện kỹ năng, làm ruộng, thu thập, ngủ giảm mệt nhọc. Bởi vậy, nàng hầu như không hề trò chuyện dư thừa với NPC. Hảo cảm vẫn giậm chân tại chỗ.
Người trong trấn gặp nàng thì tránh né, ra vào đều lặng lẽ lảng đi đường vòng. Có vẻ sau một năm, không những không quen thân hơn, ngược lại càng sợ nàng hơn. Vu Chân cũng lười phân biệt đó là do sợ hãi hay cẩn trọng thôi thì cứ coi như cả hai.
Nhất là ông chủ tiệm thuốc, mỗi lần giao dịch đều tỏ vẻ “không muốn nói chuyện nhưng buộc phải cười gượng”. Nhìn mà cũng buồn cười.
Mở bảng tài sản, nàng thấy thành quả sau một năm nỗ lực: 37 lượng bạc tích lũy. Trong kho còn đủ loại thảo dược, rau quả, cùng cây cối trong sân. Các kỹ năng đa phần đều đạt cấp 5 đến 7, riêng 【Ẩu đả】 đã phá mốc 10.
“Ừm… một khởi đầu năm thứ nhất hoàn mỹ.” Nàng hài lòng gật đầu.
Đêm nay là Giao thừa. Khác ngày thường, trấn không cấm đi lại ban đêm, mọi người còn tụ tập ra đường chơi đèn, xem pháo hoa. Vu Chân hứng khởi quyết định cho mình nghỉ một ngày, mang chút tiền rồi hòa vào dòng người náo nhiệt.
Đèn lồng đỏ giăng đầy phố, trẻ con chạy khắp ngõ với đèn thỏ nhỏ trên tay. Vu Chân cũng mua một chiếc đèn, theo dòng người ra bờ sông. Pháo hoa rực sáng trên nền trời, tiếng hò reo vang khắp nơi.
Đúng lúc ấy, màn hình chuyển sang góc nhìn thứ ba. Đôi mắt đen láy của nhân vật được ánh đèn dầu chiếu sáng, lấp lánh tựa ngọn lửa nhỏ. Người chơi nhanh tay chụp vài tấm hình, lòng ngập tràn niềm vui. Khi pháo hoa tắt, nàng ôm đèn lồng trở về nhà, treo lên rồi yên giấc.
…
Sáng mồng Một.
Tỉnh dậy, bước ra sân, nàng ngạc nhiên thấy tuyết rơi trắng xóa. Cả sân phủ một lớp tinh khôi. Vu Chân hứng chí nặn hai người tuyết nhỏ, lấy củ cải làm mũi. Lúc chuẩn bị gắn lên, thấy chỉ số đói khát tăng cao, nàng tiện tay cắn một miếng, thế là mũi tuyết nhân khuyết mất một góc.
Đầu năm mới, tuyết trắng đầy sân, tâm trạng nàng cũng thảnh thơi hiếm có. Song mơ hồ vẫn cảm thấy mình quên mất điều gì quan trọng.
Mở giao diện trò chơi, dòng chữ to hiện ra:
《Mô phỏng khởi dựng gia tộc tu tiên từ con số 0》.
Vu Chân: “……”
Thì ra vấn đề ở đây!
Nàng đã hoàn toàn quên mất hai nhiệm vụ chủ tuyến: xây dựng gia tộc và tu tiên. Còn cả 【Một đường tiên duyên】 mà trước kia nàng từng nghe nhắc đến.
Để dễ nhớ, nàng đặt sinh nhật nhân vật là mồng Một Tết. Vậy là vừa tròn 16 tuổi. Với tuổi thọ mặc định 80, nàng vẫn còn dư thời gian. Nhưng nếu cứ chờ mãi mà chưa kích hoạt được kỳ ngộ, e rằng sau này phí tổn quá cao.
Nghĩ vậy, Vu Chân quyết định dành hẳn một tháng chỉ để “đọc lại save” cho đến khi xoát ra được 【Một đường tiên duyên】.
Nghe đồn ở dãy núi phía Đông Nam Thanh Nê trấn có thần tiên cư trú. Nàng còn từng nhận được 【manh mối】, rằng đến đó xác suất gặp sự kiện đặc biệt sẽ cao hơn.
Thế là nàng lưu lại dữ liệu, khoác hành trang nhẹ nhàng lên đường.
Trên tuyết, từng dấu chân kéo dài thành vệt. Đói thì lấy rau củ trong ba lô ra ăn, mệt thì tìm nơi khuất gió chợp mắt. Chỉ sau hai ngày một đêm, nàng đã tới chân núi phía Đông Nam.
Đứng dưới núi lớn, Vu Chân rút cây cung gỗ tự rèn từ năm trước, lòng tràn chờ mong:
“Mùa này chắc sẽ có dã thú ra kiếm ăn.”
【Bắn nghệ】 lv.2.
Nàng bắt đầu leo núi.
…
Trong một tháng, nàng hái thảo, săn thú, rèn luyện bắn cung. 【Thu thập】 tăng cấp 8, 【Bắn nghệ】 lên cấp 3. Khi gặp sói đói, nàng phải cận chiến, cuối cùng thắng được một bộ da sói.
Game còn cho phép chọn giữa hai chế độ: 2D bản đồ (đánh dấu điểm tài nguyên, gặp thú sẽ tự vào combat), hoặc 3D nhập vai trực tiếp. Dù chế độ bản đồ tiện hơn, Vu Chân vẫn kiên quyết giữ trải nghiệm 3D để “đắm chìm”.
Một tháng sau, nàng hạ sơn với ba lô đầy chiến lợi phẩm. Chỉ đến lúc ấy mới sực nhớ mục tiêu ban đầu của chuyến đi — xoát ra 【Một đường tiên duyên】.
“…… Chết tiệt! Lại quên!”
Người chơi bất đắc dĩ load lại save.
【Loading...】
Lần sau, nàng cố ý tìm kiếm. Dọc đường gặp mấy thợ săn, có kẻ vừa thấy nàng đã quỳ xuống. Cảm giác không đúng, nàng lại load.
Rồi lại load.
Cứ thế, nàng biến thành một cỗ máy thăm dò vô tình, lặp đi lặp lại. Núi non rộng lớn, bản đồ nối tiếp nhau, mãi đến tận ngày cuối cùng của tháng, nàng mới vào đến chỗ sâu nhất.
Nơi này vắng lặng, không có dấu vết con người.
Vu Chân nhìn ngày tháng, biết rằng lại phải load thêm lần nữa. Nàng vốn đã quen với việc “xoay đi xoay lại save” từ những trò roll tỉ lệ trước kia, ý chí vững vàng.
Nhưng phong cảnh nơi đây quá đẹp. Nghỉ chân trên tảng đá phủ tuyết, nàng bật chế độ chụp ảnh, chỉnh góc camera ngắm nhân vật.
Trong khung hình, tựa như có thứ gì đó ở rìa màn ảnh.
Vu Chân nheo mắt, rời tầm nhìn khỏi nhân vật, tập trung nhìn về phía sau. Dưới lớp tuyết, dường như… là một vạt áo trắng. Hòa lẫn với đất trời, suýt nữa thì không nhận ra.
Nàng bước lại gần, vén cành cây, khẽ phủi lớp tuyết nơi mày của người đang hôn mê.
Mi dài rủ xuống, tóc đen như mây.
“Ôi…”
Là một mỹ nhân hiếm thấy.
【Kỳ ngộ – Một đường tiên duyên – đã kích phát】.
Vu Chân khẽ cười. Nàng đã tìm được điều mình cần.