Khởi đầu từ số 0: Gia tộc tu tiên luyện khí

chap 6

 

Chương 6

Những người tuyết trước đó đã sớm méo mó chẳng còn ra hình, mà tính theo thời gian, có lẽ đây cũng là trận tuyết cuối cùng trong năm đầu tiên ở trò chơi. Vu Chân quyết định lại nặn thêm hai tiểu nhân bằng tuyết, coi như kỷ niệm.

Nhờ có kỹ năng rèn luyện cơ sở, việc nặn hai tiểu tuyết nhân Q-version khá ra dáng với nàng chẳng khó khăn gì.

Nàng đang say sưa chơi, đột nhiên chú ý đến chấm xanh lam trên bản đồ khẽ di chuyển. Theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt nàng vừa lúc chạm phải Giang Chẩm Tuyết - người đang lặng lẽ đứng dưới hiên, chăm chú nhìn nàng, suýt nữa thì quên mất hắn.

Mắt Vu Chân sáng lên, nàng reo nhỏ:

“Ngươi có muốn cùng ta nặn người tuyết không?”

Giang Chẩm Tuyết hơi nghiêng đầu, mái tóc đen như tơ rũ xuống vai. Cùng lúc ấy, giao diện hiện lên thông báo hảo cảm tăng.

…Ơ?

Trước khi Vu Chân kịp phản ứng, Giang Chẩm Tuyết đã bước nhanh tới bên cạnh nàng.

Hắn bắt chước tư thế của Vu Chân, ngồi xuống trên nền tuyết. Nhưng có lẽ vì khí chất vốn có, động tác ấy lại tựa như một bức tranh tao nhã, hoàn toàn không giống dáng vẻ muốn nặn người tuyết.

“Vu cô nương muốn nặn hình gì?” – hắn hỏi.

Vu Chân lập tức ném nhắc nhở hảo cảm sang một bên, còn tiện tay tắt thông báo để khỏi vướng mắt, hào hứng đáp:

“Đương nhiên là nặn chính chúng ta rồi! Trong sân sẽ có một Vu Chân và một Giang Chẩm Tuyết.”

Nàng khẽ nói thêm:

“Người tuyết của ta nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Chỉ tiếc, thời tiết vừa ấm lên thì chúng sẽ tan chảy. Không biết có thể coi như một loại kiến trúc, thêm vào cửa hàng gia viên hay không… Nếu không thì trước đó nàng vẫn có thể dùng chế độ chụp ảnh lưu giữ kỷ niệm.

Sau khi kể ý tưởng cho Giang Chẩm Tuyết, Vu Chân chuyên chú nặn tuyết.

Trong khi đó, Giang Chẩm Tuyết ngừng tay hai giây, như chợt sực tỉnh, rồi mới cúi xuống bốc một nắm tuyết.

Tốc độ của Vu Chân rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nặn được hình dáng ban đầu. Khi ngẩng đầu sang, nàng phát hiện Giang Chẩm Tuyết chỉ ngồi trầm ngâm, khối tuyết trước mặt chẳng ra hình thù gì.

Cảm nhận ánh mắt nàng, hắn quay sang, đôi mắt khẽ chớp. Trong thoáng chốc, gương mặt ấy lộ chút băn khoăn.

“Có lẽ ta không giỏi việc này,” hắn khẽ nói. “Vu cô nương… có thể dạy ta không?”

“Được chứ.” Vu Chân đáp ngay.

Nàng xoay người lại gần, chuẩn bị hướng dẫn. Ngẩng đầu, nàng bất ngờ bắt gặp ánh mắt Giang Chẩm Tuyết. Hắn đang lặng lẽ dõi theo nàng, dường như không ngờ nàng lại ngẩng đầu đúng lúc ấy. Đôi mắt đẹp thoáng mở to, hàng mi khẽ run, nhưng rồi hắn rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh, mỉm cười đáp lại.

Vu Chân cũng không thấy có gì kỳ lạ. Trong trò chơi có tính tương tác cao, NPC hướng mặt về phía người chơi chẳng phải là điều đương nhiên sao?

Không bận tâm thêm, nàng tiếp tục làm mẫu. Lúc không biểu cảm, gương mặt nàng tự nhiên toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, điều mà chính nàng không hề nhận ra.

Chẳng bao lâu, bên cạnh người tuyết nhỏ của mình, nàng lại nặn thêm một bản mini Giang Chẩm Tuyết.

Hoàn tất, nàng lùi lại vài bước, say mê ngắm thành quả.

 Thật đáng yêu!

Vu Chân vòng quanh người tuyết (chủ yếu là bản của chính mình), xoay vài vòng, ngắm nghía đầy thỏa mãn.

Giang Chẩm Tuyết dường như cũng rất thích. Hắn nghiêm túc nhìn hai tiểu tuyết nhân, ngón tay khẽ lướt qua đỉnh đầu chúng. Khi tay đi ngang qua “Vu Chân”, hắn khựng lại một thoáng.

Hắn khẽ thở dài:

“…Chẳng mấy chốc sẽ tan thôi. Nếu như”

“Ừm?” Vu Chân đang chỉnh màn hình, không nghe rõ.

Giang Chẩm Tuyết cười nhẹ: “Không có gì.”

Vu Chân ngạc nhiên nghiêng đầu. Trên bảng sự kiện, câu nói kia đã được ghi nhận, nhưng chẳng thấy có gì quan trọng. Có lẽ hắn chỉ không muốn lặp lại mà thôi.

“Ngươi nên nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức,” nàng chân thành nói.

Giang Chẩm Tuyết gật đầu, phủi tuyết trên áo, rồi trở về sương phòng.

Vu Chân nhìn thời gian. Vừa qua buổi trưa, mặt trời mùa đông dịu nhẹ, rất thích hợp để luyện kỹ năng trong sân. Nghĩ vậy, nàng lại chợt nhớ đến Y thuật – mãi vẫn chưa xuất hiện.

Rõ ràng mọi nhánh liên quan đến dược lý, thảo mộc, nàng đều đã tu luyện đến cấp tối đa (Lv.10), mà kỹ năng này vẫn chẳng hiện ra. Không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, nàng quyết định tạm gác lại.

Từ khi mở bản đồ núi non, tài sản tích lũy của nàng tăng nhanh chóng. Có nền tảng tài chính, nàng tính thử xử lý một số Manh mối chồng chất bấy lâu.

Manh mối sớm nhất nàng từng tiếp xúc là vụ miếu ăn mày ngoài thành. Cái đó đã xong, giờ chỉ còn những manh mối mới xuất hiện, đánh dấu thời gian, xếp yên trong danh sách chờ.

Vu Chân chọn manh mối trên cùng liên quan đến kỳ thi Hương năm nay, nghe được khi buôn bán ở trong trấn.

Nàng chẳng có ý định thật sự theo con đường khoa cử, vì người chơi vốn không mấy hứng thú với triều đình. Nhưng đây là cơ hội trà trộn vào giới sĩ tử, tha hồ vơ vét sách vở liên quan mang về.

Đối với nàng, nâng điểm đánh giá của tổ trạch vẫn là mục tiêu hàng đầu. Còn việc tăng nhân số gia tộc… tạm thời không nghĩ đến.

Không phải vì nàng quá đạo đức, mà đơn giản do chưa có NPC nào lọt vào mắt xanh. Dù nhan sắc nhân vật hiện tại chỉ ở mức phổ thông, nhưng chẳng lẽ lại so được với tiểu nhân do chính người chơi nuôi dưỡng?

Nếu lúc khai cục có đủ tiền, nàng đã mua ngay mười tám gói đổi mặt rồi.

Nghĩ đến đây, Vu Chân chợt khựng lại.

Nói đến NPC đẹp… hình như cũng có một người. Chỉ là nàng thường vô thức quên mất hắn.

Chớp mắt mấy lần, nàng mở bảng hảo cảm:

Giang Chẩm Tuyết – hảo cảm hiện tại: 35

Ừm, tuy còn cách mức 60 khá xa, nhưng thử thì sao? Cùng lắm thì load lại.

Nàng tự nhủ: quả là thiên tài!

Vỗ tay một cái, nàng cao hứng tự quyết:

“Vậy thì, chờ làm xong việc, ta sẽ cầu hôn Giang Chẩm Tuyết!”

Lời vừa dứt, trên ngọn cây phía sau bỗng phát ra tiếng “rầm” lớn.

Vu Chân quay lại, phát hiện một con chim nhỏ toàn thân trắng muốt, bộ lông xếp ngay ngắn như tuyết, đang ngã lăn dưới đất, đôi mắt tròn xoe ngây ngốc nhìn nàng biểu cảm ngỡ ngàng cứ như nhân hóa vậy.

Nàng chợt nghi ngờ, chẳng lẽ nó rơi xuống… là do mình?

Loài chim này nàng chưa từng thấy, chắc là đặc thù của thế giới trong trò chơi. Nhìn vừa ý, nàng bước tới nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay kiểm tra.

Con chim có vẻ chỉ bị hoảng sợ, ngây ra một lúc, sau đó mới giãy giụa định bay đi. Vu Chân lập tức đưa tay chộp lại thành công.

Con chim: “…”

Nàng đắc ý, cảm thấy bao công sức luyện phản xạ suốt một năm không uổng.

“Đừng sợ,” nàng vỗ nhẹ lên đầu nó, “từ nay cứ đi theo mẹ, mẹ sẽ cho ngươi cái lồng sắt thật to.”

Con chim toàn thân cứng đờ, như rơi vào tuyệt vọng. Nhưng Vu Chân nào để ý, một con chim nghĩ gì, sao nàng cần quan tâm?

Vừa nhặt được sủng vật, nàng lại càng tự tin điểm đánh giá tổ trạch sẽ tăng. Vừa đi về phía Cam Thành, nàng vừa suy tính: sau này xây thêm chuồng, có nên bắt vài con sói hay hổ về nuôi, như thế vừa có mèo vừa có chó, cuộc sống phàm nhân hẳn sẽ càng thú vị.

Đến gần Cam Thành, con chim dần ngoan ngoãn, yên ổn đậu trên vai nàng.

Vu Chân nhún người, nhẹ nhàng vượt qua tường thành. Nhưng vừa hạ đất, nàng chợt giật mình.

Con chim đâu rồi?!

Quay đầu tìm, không thấy nổi một cọng lông.

Cùng lúc đó, tại Vu thị tổ trạch.

Con chim trắng mà Vu Chân vừa nhặt, đang đối diện với ánh mắt của Giang Chẩm Tuyết.

Giang Chẩm Tuyết trầm mặc. Có lẽ thương thế chưa lành, hắn lại sinh ra ảo giác. Chấn thương nặng nhất của hắn chính là thần thức, nên đầu óc có vấn đề cũng chẳng lạ.

Hắn khẽ phất tay áo, con bạch điểu liền hóa thành luồng sáng, chui ngược vào giữa mày.

Nhớ đến thân thủ mạnh mẽ của Vu cô nương, hắn thầm nghĩ, có lẽ mình cũng chẳng cần để con chim ở lại theo dõi nữa. Thôi thì cứ tĩnh tọa dưỡng thương, ảo giác này không thể lặp lại lần hai.

Một lúc sau, Vu Chân trở về.

Cảm nhận được hơi thở của nàng, Giang Chẩm Tuyết đẩy cửa bước ra. Ngước lên, hắn thấy gương mặt thiếu nữ đen tối, chẳng khác nào lần nàng đưa chén thuốc độc cho hắn.

Hắn khẽ cau mày, linh cảm bất thường trỗi dậy, xen lẫn chút âm u khó lường.

“Đã xảy ra chuyện gì sao, Vu cô nương?” – giọng hắn ôn hòa, từng chữ rõ ràng.

Thiếu nữ tóc đen ngẩng đầu, oán khí như quỷ:

“Con chim nhỏ của ta mất rồi… Ta còn đặt tên cho nó là Tiểu Tuyết! Rốt cuộc tên buôn nào dám bắt mất chim của ta!!”

Nàng nghiến răng, mỉm cười lạnh lẽo:

“Ta muốn liều mạng với bọn chúng.”

Giang Chẩm Tuyết: “…”

Lời định nói nghẹn trong cổ họng, hắn chỉ có thể im lặng.

 

back top