Khởi đầu từ số 0: Gia tộc tu tiên luyện khí

chap 8

 

Chương 8

Lần này, Vu Chân vào thành với mục đích rõ ràng: thẳng tiến đến hiệu sách.

Chỉ cần là loại sách trước giờ chưa đọc qua, dù nội dung có vẻ không hữu ích, nàng đều mua hết. Dù sao, chỉ cần chịu khó gặm cỏ dại trong sân cũng có thể giảm đói khát, không lo chết đói.

Mua xong một đống, nàng bỏ tất cả vào ba lô, mặc kệ ánh mắt tròn xoe đầy kinh hãi của lão chưởng quầy. Sau đó, nàng định ghé qua chợ phía tây để dọn sạch rác rưởi trong ba lô.

Cũng suýt chút nữa nàng quên mất – bên trong ba lô vẫn còn ba cái thi thể.

Nhờ vào tố chất thân thể gần như đứng đầu phàm nhân, ba lô của nàng có thể gánh được trọng lượng khổng lồ. Chỉ cần thứ gì nàng có thể nhấc lên thì đều có thể thu vào, không giới hạn số ô mà chỉ phụ thuộc vào sức chịu đựng.

Tuy vậy, dựa vào kinh nghiệm lần ngồi tù trước đó, Vu Chân biết chắc thi thể sẽ không thể giao dịch trong chợ. NPC nhìn thấy, chỉ e là hét toáng lên rồi chạy trốn, thậm chí trực tiếp coi nàng là kẻ địch. Khi đó nàng lại phải giết sạch, mà nàng không hứng thú với việc tàn sát bừa bãi.

Nàng vốn dĩ vẫn giữ một chút đạo đức. Với NPC thuộc phe thiện lương, bình thường nàng sẽ không ra tay giết hại.

Như vậy thì tốt, vừa khéo đầu mùa xuân đang tới, mang mấy cái xác kia về làm phân bón hoa cũng hợp lý.

“Đi thôi,” Vu Chân quay sang nói với Giang Chẩm Tuyết, “chúng ta qua chợ phía tây xem sao.”

Bước chân nàng nhẹ nhàng, đi nhanh hơn người thường nửa nhịp, len lỏi qua dòng người đông đúc. Chọn được một thương nhân thích hợp, nàng bắt đầu dỡ từng món trong ba lô xuống giao dịch.

Có vài thứ rác rưởi thật sự không ai mua, nàng cũng chẳng thèm để ý. Dù sao sau khi trao đổi xong, ba lô cũng trở nên sạch sẽ, gọn gàng hơn hẳn.

Chợ náo nhiệt, tiếng người huyên náo tứ phía. Giữa đám âm thanh hỗn tạp đó, Vu Chân bất chợt bắt được vài mẩu đối thoại.

“Nghe nói vụ dơ bẩn kia của Lâm gia thiếu gia đã bị điều tra ra hết rồi. Lâm lão gia tức giận đến nỗi thay mới toàn bộ đám hạ nhân trong phủ.”

“Hắn không định che giấu à? Thanh danh Lâm phủ thế này coi như tiêu rồi.”

“Muốn giấu cũng phải đủ gan mới được. Ta nghe nói Lâm công tử chết… không giống việc người thường gây ra, mà càng giống như là…”

Vu Chân còn chưa nghe hết thì một chiếc ô giấy trúc đã nhẹ nhàng nghiêng xuống, che khuất đầu nàng. Theo đó là hương khí thanh lãnh, thoang thoảng mùi tùng xanh.

“Trời mưa rồi.” Giang Chẩm Tuyết khẽ nói.

Lúc này Vu Chân mới để ý, không khí xung quanh đã bắt đầu ẩm ướt.

Hắn đứng rất gần.

Nàng nghiêng đầu, chỉ thấy cằm trắng ngần của hắn dưới tán ô, vài sợi tóc đen rủ xuống, thậm chí còn vương trên vai nàng, quấn lấy tóc nàng.

… Khoan đã. Từ lúc nào Giang Chẩm Tuyết lại đứng gần đến vậy?

Cuối cùng Vu Chân cũng nhận ra có gì đó hơi không đúng. Nhưng nhìn xuống cán ô trong tay hắn, nàng nghĩ có lẽ chỉ vì không gian dưới tán ô nhỏ hẹp mà thôi.

Giang Chẩm Tuyết khẽ cất giọng: “Ta vừa thấy ở phía nam có người dựng lôi đài.”

“!”

Vu Chân lập tức ngẩng phắt lên.

Không hổ là thành lớn, ngay cả lôi đài luận võ cũng có!

Loại sự kiện ngẫu nhiên này sẽ không hiện trên bản đồ nhỏ, người chơi phải tự mình khám phá mới biết. Với nàng, loại náo nhiệt này thì tuyệt đối không thể bỏ qua.

Vu Chân đổi hướng ngay, chạy thẳng về phía nam, bỏ luôn người đồng hành ra sau đầu. Nhưng kỳ lạ thay, cây ô kia vẫn vững vàng che trên đầu nàng, không hề xê dịch.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng ồn ào quanh lôi đài cũng mỗi lúc một dâng cao. Vu Chân nhanh nhẹn chui qua đám đông, chen đến hàng đầu.

Trên đài, có người đang tỷ thí.

Theo lời bàn tán, hình như có một tiêu cục mới khai trương, dùng cách lập lôi đài để khuếch trương thanh thế. Tiêu sư kia quả thật công phu ngoại gia luyện đến mức kinh người, cơ bắp cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu, nhìn thôi đã thấy khó mà chống đỡ.

Đúng lúc Vu Chân vừa đến nơi, hắn lại đánh bại thêm một đối thủ, khiến người kia mặt xám mày tro lui xuống đài.

Tiếng khen ngợi dậy lên tứ phía. Tiêu sư chắp tay hướng khán giả, trầm giọng:

“Còn ai muốn lên thử sức không?”

Vu Chân nóng lòng muốn xông lên, nhưng lại có chút háo thắng, không muốn làm trò cười nếu chẳng may thất bại. Nàng quyết định chờ thêm một lát, xem qua vài trận rồi mới ra tay.

Đúng lúc đó, bảng sự kiện hệ thống nhảy ra dòng mới:

Người vây xem: Nghe nói ai có thể giữ vững ngôi thủ lôi cuối cùng sẽ nhận được phần thưởng bạc ròng ngàn lượng. Không trách mà lôi đài này lại thu hút nhiều giang hồ hào khách đến thế.

Đôi mắt Vu Chân sáng bừng.

Nàng đề khí, thân hình như chim én lao lên, nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài, giữa màn mưa xối xả.

“Vu Chân.” – Nàng báo tên, tay không tấc sắt, hiển nhiên muốn đấu quyền chưởng.

Trong đám người rộ lên những tiếng xì xào.

Tiêu sư cũng không khinh thường. Hắn chắp tay: “Kế chiếu. Xin thiếu hiệp chỉ giáo.”

Dứt lời, hắn liền trầm người, phát lực như hổ báo xông thẳng đến!

Trong mắt hắn, từ lúc dưới đài đã chú ý đến đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ. Ánh nhìn ấy sắc lạnh, như dã thú rình mồi, khiến bản năng hắn phải nghiêm túc.

Thế nhưng, ngay khi hắn tưởng như đã chụp được đối thủ, đôi mắt kia bất ngờ khóa chặt hắn, khiến tim hắn khựng lại một nhịp.

Thân ảnh thiếu nữ khẽ lóe lên.

Bàn tay trắng xanh kia như kìm sắt, bóp chặt bả vai hắn.

Tiếng xương rắc rắc vang lên, nửa thân trên hắn hoàn toàn mất khống chế.

Tiếp đó, một quyền giáng thẳng vào bụng.

“Ầm!”

Thân thể to lớn bị hất văng ra ngoài, cuộn tròn như con tôm, ngã sõng soài giữa vũng nước.

Toàn trường câm lặng.

Không một tiếng reo hò, không một tràng pháo tay. Ai nấy đều sững sờ nhìn cảnh tượng - một cô nương mảnh khảnh, chỉ bằng một quyền đã đánh bại tiêu sư vạm vỡ.

Hơn nữa, họ đều thấy rõ: cú đấm kia đã được thu lực. Nếu nàng thật sự dốc hết sức, e rằng bụng hắn đã bị đấm thủng một lỗ máu rồi.

Trong khoảnh khắc yên lặng kỳ dị đó, một tràng pháo tay vang lên, kéo mọi người hoàn hồn.

Tiếng hoan hô bùng nổ, so với những trận trước còn dữ dội hơn gấp bội. Không ít người đã bắt đầu gọi nàng bằng giọng kính phục: trời sinh thần lực, kỳ nữ hiếm thấy!

Vu Chân bình thản nói: “Người tiếp theo.”

Đối thủ vừa rồi quá yếu, chẳng có chút thành tựu nào. Nàng vô thức liếc qua đám đông, ánh mắt chạm vào nụ cười mơ hồ mà ôn hòa của Giang Chẩm Tuyết.

Nụ cười ấy, vừa vặn khiến không khí thêm náo nhiệt, khiến nàng càng vừa lòng.

Ngay sau đó, một thanh niên áo lam nhảy lên đài.

“Đoạn Thủy Kiếm – Tập Anh Thiều. Đặc biệt đến thỉnh giáo.”

Tiếng xì xào lại dậy lên: đây không phải kẻ vô danh, mà là một kiếm khách trẻ tuổi nổi danh giang hồ.

“Cô nương có mang binh khí chăng?” – hắn hỏi.

“Không có. Động thủ đi.” – Vu Chân đáp gọn.

Không nói thêm, Tập Anh Thiều rút kiếm, thế kiếm như chớp.

Mưa xối xả, ánh kiếm vẽ thành tàn ảnh bốn phía, ép nàng liên tiếp lùi về sau.

So với tiêu sư chỉ biết dùng sức, đối thủ này nhanh, hiểm, lại đầy kỹ xảo.

Mắt thấy lưỡi kiếm cuối cùng sắp đâm xuyên mặt nàng, thân thể thiếu nữ bỗng cong lại như loài rắn mềm mại, uốn người ngửa ra sau.

“Ô…...!” – Đám đông đồng loạt hô thất thanh.

Đôi tay nàng chống nhẹ xuống đất, cả thân thể xoay vút lên như chim én, hai chân kẹp chặt lấy yết hầu kiếm khách.

“Loảng xoảng!”

Kiếm rơi xuống, Tập Anh Thiều bị hất mạnh ngã xuống, lăn lộn giữa bùn nước, ho sặc sụa.

Vu Chân nhẹ nhàng thu người, đứng thẳng, tóc đen dính mưa rủ xuống, giọng gần như thì thầm:

“Còn muốn tiếp tục không?”

Mặt tái nhợt, Tập Anh Thiều gượng đứng dậy, khàn giọng lắc đầu.

Chỉ cần nàng muốn, yết hầu hắn đã sớm bị nghiền nát.

Tiếng reo hò bùng nổ dữ dội hơn trước.

“Cô nương này rốt cuộc lai lịch thế nào?!”
“Ngay cả Đoạn Thủy Kiếm cũng thua, người cùng thế hệ, còn ai có thể đấu lại nàng nữa?”

Nhưng những lời ấy chẳng lọt tai Vu Chân.

Bởi vì, trong đám đông, một cái tên đỏ rực vừa hiện lên trước mắt nàng.

Tam đại ma đầu đứng đầu – Lấy Mạng Đao

Đôi mắt nàng dần sáng rực.

Địa vị giang hồ cao như vậy, trên người chắc chắn nhiều đồ tốt.

Hơn nữa, đối với kẻ thuộc thế lực địch - giết một mạng, rơi toàn bộ!

Nghĩa là, bất kể hắn mang theo hay không, sau khi chết, tất cả đều sẽ trở thành của Vu Chân.

 

back top