Vừa dứt lời, tôi bàng hoàng nhìn anh ta, ôm lấy bờ môi sưng đỏ mà lên án:
“Rốt cuộc anh còn bao nhiêu tâm nguyện chưa thực hiện, sao lại vào đây nhiều lần như vậy!”
Vì bị hôn quá nhiều, môi tôi đã mất hết cảm giác rồi.
Tuyên Dạ lưu luyến rời khỏi môi tôi, nhưng trước khi đi, anh ta còn cắn một cái.
Tôi xấu hổ ôm mặt, giận nhưng không biết trút lên ai.
Dù sao thì, Tuyên Dạ vào phó bản hoàn toàn hợp lệ, tôi không có lý do gì để đuổi anh ta đi cả.
Anh ta là người chơi duy nhất có thể vượt qua phó bản Hỏa Liệt trong suốt bao nhiêu năm qua.
Sau khi vượt qua phó bản, tà thần có thể giúp họ thực hiện một tâm nguyện.
Tuyên Dạ nhìn thì có vẻ lạnh lùng, không ngờ lại tham lam đến vậy, vặt lông dê vặt thẳng lên đầu tà thần.
Tuyên Dạ thờ ơ nói: “Đợi tà thần xuất hiện, thực hiện tâm nguyện của tôi, có lẽ tôi sẽ hài lòng thôi.”
Nói xong, anh ta vẫy tay với tôi rồi lại bước vào cánh cửa lớn của phó bản.
Theo thông lệ, chỉ năm tiếng nữa, Tuyên Dạ lại sẽ từ phó bản bước ra.
Thời gian biểu mỗi ngày của Tuyên Dạ rất cố định, dành năm tiếng để hoàn thành phó bản, sau đó dành một tiếng để hôn tôi.
Lặp lại ba lần, rồi để dành sáu tiếng để ngủ.
Còn tại sao anh ta chỉ hôn tôi trong một tiếng, không phải vì giới hạn của anh ta là một tiếng, mà là vì giới hạn của tôi là một tiếng.
Nhìn cánh cửa phó bản đang khép chặt, tôi dậm chân bực bội. Biết rằng anh ta không thể ra ngoài ngay được, tôi dứt khoát đi tìm tà thần.
Tà thần là người tạo ra tất cả các phó bản, ngay cả tôi, một NPC, cũng là do ông ấy tạo ra.
Ban đầu ông ấy cam đoan với tôi rằng, mặc dù để tôi làm NPC của phó bản này, nhưng vì độ khó quá cao nên không thể có người nào vượt qua được, tôi mới đồng ý.
Thế nhưng, ông ấy mới bế quan có một tháng, miệng tôi đã sưng vù rồi.
Đồ dối trá!