LÀ NPC TRONG TRÒ CHƠI KINH DỊ, HẮN PHẢI VƯỢT PHÓ BẢN ĐỂ HÔN TÔI

Chương 3

 

 

Để tránh bị Tuyên Dạ nhận ra, tà thần đã thay cho tôi một khuôn mặt khác.

Ngay sau đó, tôi được đưa vào phó bản.

Vừa mở mắt, tôi đã thấy một cái đầu ếch khổng lồ đang chảy nước dãi về phía tôi.

Tôi rùng mình, ba, bốn lần đã đạp cái đầu ếch thành bánh ếch, rồi men theo hướng của Tuyên Dạ mà chạy như điên.

Khi tìm thấy Tuyên Dạ, anh ta đang đánh nhau với một con quái vật khổng lồ. Tôi trốn trong góc, định chờ Tuyên Dạ kiệt sức rồi xông lên g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

Đợi mãi, đợi mệt, tôi liền ngủ gật.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị trói chặt, Tuyên Dạ ngồi đối diện với vẻ mặt u ám, trên đống lửa còn đang nướng một con gà quay thơm lừng.

Tôi nuốt nước bọt, Tuyên Dạ lạnh giọng hỏi: “Cô theo dõi tôi?”

Tôi vào phó bản đã cải trang, nên Tuyên Dạ không nhận ra tôi. Tôi gật đầu như gà mổ thóc, nói dối: “Đại ca ngài giỏi quá, tôi thấy ngài vượt qua phó bản, tôi cũng muốn đi theo ngài. Ngài có thể dẫn tôi đi cùng được không?”

Tôi cần tiếp cận Tuyên Dạ trước, sau đó mới tìm cơ hội để g.i.ế.c anh ta.

Ít nhất, nếu anh ta không dẫn tôi đi, thì cũng phải thả tôi ra. Sau đó tôi lại tìm cơ hội khác để g.i.ế.c anh ta cũng được.

Ai ngờ, Tuyên Dạ lại lắc đầu: “Không được, nếu tôi đưa cô vượt qua, thì NPC ở cửa cũng sẽ bị cô hôn một cái đúng không?”

Tuyên Dạ cười xấu xa với tôi: “NPC bé nhỏ là của tôi, còn cô… không có cửa đâu.”

Nói xong, Tuyên Dạ ăn hết con gà quay thơm lừng trước mặt tôi trong chớp mắt, rồi rời đi.

Anh ta bỏ đi như thế thật ư?

Tôi kinh ngạc tột độ, cựa quậy trên mặt đất, nhưng dù thế nào cũng không thể cởi trói được.

Khi tôi cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, thì đã qua một ngày rồi.

Tôi đói đến rã rời, người lấm lem lăn vài vòng trên đất, lòng căm hận Tuyên Dạ lên đến đỉnh điểm.

Nếu trước đây, tôi chỉ không thích anh ta, thì bây giờ, tôi thật sự muốn g.i.ế.c anh ta rồi.

Mắt tôi đỏ ngầu, một mạch đuổi theo Tuyên Dạ.

Tôi rất may mắn, tình cờ gặp được Tuyên Dạ vừa vượt qua phó bản xong, còn đang rất yếu.

Thế là tôi dùng cách mà Tuyên Dạ đã trói tôi để trói anh ta lại.

Rồi bắt đầu mài dao.

Tôi mài d.a.o “loảng xoảng”, Tuyên Dạ tỉnh lại.

Anh ta đầu tiên là mơ hồ nhìn tôi một cái, sau đó cười: “Cô đuổi theo cũng nhanh đấy nhỉ.”

Thấy tôi không thèm để ý, Tuyên Dạ tự mình nói tiếp.

“Này, mỹ nhân bé nhỏ, cô tên là gì?”

“À, cô xinh hơn NPC kia nhiều, hay là tôi không theo đuổi cậu ấy nữa, theo đuổi cô nhé?”

“Nào, cô hôn tôi một cái, tôi đưa cô vượt qua phó bản.”

“Loảng!”

Tôi c.h.é.m nát con dao.

Đồ tra nam!

Ăn trong chén còn nhìn trong nồi, chi bằng c.h.é.m nát cái thứ đó của anh ta đi.

Tôi cầm d.a.o lên, từng bước đi về phía Tuyên Dạ.

Ngay khi lưỡi d.a.o cách Tuyên Dạ vài milimet, tôi dừng tay lại.

Tuyên Dạ đưa tay, kẹp lấy lưỡi dao.

Anh ta dường như không sợ lưỡi d.a.o sẽ cứa vào ngón tay, cứ như thế thản nhiên nắm lấy.

Một tia sáng khát m.á.u lóe lên trong mắt anh ta, khiến tôi giật mình rút d.a.o về.

Đúng vậy, cho dù anh ta không chặn lưỡi dao, tôi cũng không thể g.i.ế.c anh ta được.

Tôi không thể ra tay được.

 

back top