Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 103

Chương 103 Làm hộ tịch

Thẩm Thời Kim nằm trên giường, căn nhà gỗ nhỏ bé, ánh đèn dầu leo lét chiếu trong phòng, không sáng lắm, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp.

Hoàn toàn khác với kiếp trước, khi phải sống dưới ánh đèn dầu lạnh lẽo, đắp chăn mỏng manh.

Thẩm Thời Kim nghĩ kỹ, kiếp này, chuyện Thẩm Hạo Nhiên muốn trộm thân phận của hắn, tuyệt đối không thể xảy ra. Hắn không còn là Thẩm Thời Kim hèn mọn, vô hình như đời trước nữa.

Nhưng… nếu lần này tránh được, còn về sau thì sao?

Không được, không thể nào… Thẩm Hạo Nhiên, Trương thị chẳng phải luôn luôn tự xưng là chính thất, con vợ cả sao?

Năm đó gió tuyết lớn như vậy, Thẩm Diệu Tông còn cố tình đi thư viện, còn phải đến huyện thành, trong nhà cái gì cũng có, Thẩm lão thái thái còn cung phụng hắn như tổ tông, rốt cuộc là vì cái gì phải đi? Huyện thành kia, rốt cuộc còn có ai?

Trong đầu Thẩm Thời Kim thoáng hiện lên một khả năng—Thẩm Diệu Tông ở bên ngoài, có một gia đình khác.

Ngày hôm sau, Thẩm Thời Kim tìm đến huyện lệnh, muốn hỏi xem có thể tách hộ tịch riêng ra được không. Tất nhiên là không thể, ngay cả huyện lệnh cũng không thể vượt qua chủ hộ mà làm.

Hắn chỉ có thể tìm đến Thẩm Diệu Tông.

Thẩm lão thái thái thấy tôn tử trở về, cười tủm tỉm:
“Đại tôn tử của ta trở về rồi. Nghe nói ngươi thi đậu đồng sinh, thật làm nở mày nở mặt cho cả nhà, y như cha ngươi vậy.”

Thẩm Thời Kim liếc nhìn bà, nở một nụ cười ngây thơ, trong mắt còn vương chút kính ngưỡng, nhẹ giọng hỏi:
“Cha có ở nhà không?”

“Ở, ở chứ. Có phải ngươi biết cha ngươi trở về nên đặc biệt đến thăm?” Thẩm lão thái thái cười híp mắt.

“Đúng vậy.” Thẩm Thời Kim ngoan ngoãn gật đầu.

“Đi đi, cứ vào căn phòng cũ của các ngươi ấy.”

“Hảo.”

Bước chân Thẩm Thời Kim thong thả đi vào.

Thấy hắn đến, Thẩm Hạo Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nãi, hắn đến làm gì?”

“Tiểu nhị đến thăm cha ngươi.” Thẩm lão thái thái cười đáp:
“Tiểu nhị đúng là có tiền đồ, Hạo Nhiên, ngươi cũng nên học nó. Ngươi học lâu như vậy, còn chẳng bằng em ngươi.”

Nghe xong, sắc mặt Thẩm Hạo Nhiên lập tức sầm xuống, hầm hầm bỏ ra ngoài.

Căn phòng cũ của bọn họ, nay đã biến thành thư phòng của Thẩm Diệu Tông.

“Ngươi là ai?” Thẩm Diệu Tông khẽ nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt.

Một đứa nhỏ bảy tám tuổi, đôi mắt to tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, da thịt trắng trẻo mịn màng, không giống trẻ con trong thôn.

“Thẩm Thời Kim.” Hắn cất giọng, tự xưng tên mình.

“Tiểu nhị?” Thẩm Diệu Tông ngạc nhiên.

“Cha, người không nhận ra ta sao?”

“Nhận, nhận chứ. Cha sao lại không nhận ra con. Hôm nay con đến đây làm gì? Nghe nói con đỗ đồng sinh, lại còn đứng đầu.” Thẩm Diệu Tông cười cười.

“Đúng vậy, cha.”

Nhìn căn phòng quen thuộc, Thẩm Thời Kim cũng cười:
“Con về thăm cha.”

“Ha ha ha…” Thẩm Diệu Tông bật cười:
“Có phải nương con sai đến không? Nương con tính tình không tốt, nếu chịu hạ mình, ta cũng sẵn lòng cho nàng trở về, cũng có thể đem tên con ghi vào dưới danh mẹ cả.”

“Cha, thật vậy sao?”

“Tự nhiên là thật.” Thẩm Diệu Tông thoáng đắc ý.

“Không phải là muốn trộm thân phận của con chứ?”

“Hả?” Thẩm Diệu Tông thoáng sững, sau đó cười giả lả:
“Con nói gì vậy?”

“Con mặc kệ các người nghĩ thế nào, chỉ muốn nói rõ: thân phận của Thẩm Thời Kim ta, ở trước mặt huyện lệnh cũng đã có danh. Nếu các người định giở trò, thì trước hết phải tự cân nhắc xem có chịu nổi hậu quả không.” Gương mặt Thẩm Thời Kim trở nên nghiêm nghị.

“Con… con nói gì thế, cha nghe chẳng hiểu.”

Thẩm Thời Kim cười:
“Không hiểu cũng chẳng sao, con chỉ nhắc trước, để các người khỏi nghĩ sai đường.”

“Hôm nay con đến, là muốn tách hộ tịch ra.”

“Dời hộ khẩu? Ngươi là cốt nhục Thẩm gia, dời đi đâu được!” Thẩm Diệu Tông đặt bút xuống, sắc mặt tức giận.

“Con là con cha, là hậu duệ Thẩm gia. Nhưng tách riêng ra, đối với mọi người đều tốt hơn.”

“Ta không đồng ý.” Thẩm Diệu Tông gằn giọng, giọng điệu chua chát:
“Quả nhiên giống nương ngươi, đều là nuôi không quen.”

Thẩm Thời Kim lại mỉm cười ngoan ngoãn:
“Cha, con là nhi tử hiếu thuận của cha. Nếu cha bằng lòng, ta và cha cùng đi làm hộ khẩu. Nếu cha không bằng lòng…”

“Không bằng lòng thì sao?”

“Nếu cha không đồng ý… con sẽ đến tìm nương, tìm ngoại tổ.”

“Ha, ngoại tổ của ngươi chẳng qua chỉ là thương nhân, có thể dời hộ khẩu cho ngươi chắc?” Thẩm Diệu Tông cười lạnh.

“Cha, con nói chính là Lâm viện trưởng ở huyện thành – ngoại tổ của con.” Thẩm Thời Kim mỉm cười. Thẩm Diệu Tông nghe vậy, sống lưng thoáng lạnh.

“Ngươi… làm sao biết được?”

“Cha yên tâm, con chỉ muốn dời hộ khẩu. Nếu cha không phối hợp, con sẽ nói với ‘mẫu thân’, để mẫu thân biết nàng còn có hai đứa con trai.”

Giọng điệu ngọt ngào, nhưng câu chữ lại sắc bén.

“Ngươi…”

Thẩm Thời Kim khẽ cười:
“Cha chẳng lẽ nghĩ, ta tám tuổi đỗ đồng sinh, lại còn đứng đầu, là nhờ vào cái đầu rỗng tuếch như Thẩm Hạo Nhiên sao?”

“Cha, ngài muốn suy nghĩ kỹ. Hộ tịch không dời, phiền chỉ thêm cho con. Nhưng đối với cha thì sao?”

“Nếu không, để con đi nói chuyện với đại nương trước… À không, phải gọi là ngoại thất mới đúng. Vậy chắc con phải gọi là thím mới hợp, bởi nàng còn chẳng bằng nương con, người vốn là chính thất danh chính ngôn thuận trên hộ tịch.”

“Ngươi… Ngươi dám uy hiếp cha mình?” Thẩm Diệu Tông trừng mắt.

“Cha, con là người đọc sách, lấy hiếu làm gốc. Cha nói con uy hiếp, con cũng không biết phải làm sao cho phải.” Giọng điệu hắn vừa đáng thương vừa ngây thơ.

“Cha, hôm nay nếu không dời hộ tịch, ngày mai con sẽ hỏi Trương thị, xem nàng có muốn đi gặp ‘mẫu thân’ hay không. Con nghĩ ngoại tổ chắc chắn không chê bỏ, dù sao cũng là viện trưởng thư viện. Với một tiểu thần đồng như con, chắc ông ấy sẽ thấy thú vị. Không biết mẫu thân có thích ta không nữa. Còn có huynh trưởng Thẩm Lâm Kỳ, hẳn cũng là niềm kỳ vọng cao…”

“Đủ rồi! Đi dời hộ khẩu ngay, lập tức!”

“Cha vẫn là cha tốt nhất. Vậy chúng ta mời thôn trưởng cùng đi.”

Nói xong, hắn lễ phép chào:
“Cha, con đi trước.”

Ra ngoài còn vui vẻ chào bà nội:
“Nãi, con đi đây.”

“Đi đi, cháu ngoan. Rảnh thì về nhà chơi.” Thẩm lão thái thái cười tươi.

Có huyện lệnh chống lưng, việc dời hộ khẩu nhanh chóng hoàn tất. Ban đầu Thẩm Diệu Tông còn muốn kéo dài, nhưng biết huyện lệnh coi trọng Thẩm Thời Kim, hắn cũng chẳng dám nói gì, đành ngoan ngoãn làm xong.

Thẩm Thời Kim lập hộ riêng, còn chuyển cả Ôn Dung sang cùng hộ.

Cầm văn thư hộ tịch trong tay, ba người ngồi xe trở về.

Khi xuống xe, Thẩm Thời Kim cười híp mắt, nói với thôn trưởng:
“Thôn trưởng gia, cha con sẽ trả tiền xe.”

Rồi xoay người chào:
“Cha, con đi trước.”

Thẩm Diệu Tông sắc mặt xanh mét, bị lôi vào thế, đành phải trả tiền.

Trở về, Thẩm Thời Kim hồ hởi chạy vào nhà:
“Nương!”

“Ngoan bảo, con đã về rồi.”

“Đây là cái gì, nương xem!”

Triệu thị run run nhận lấy:
“Hộ tịch…? Vậy là con đã làm xong?”

“Đúng vậy, giờ con đã có hộ tịch riêng.”

“Tốt quá rồi! Từ nay không còn sợ tiện nhân kia làm khó hài tử của ta nữa.”

“Nương yên tâm, nhi tử tuy nhỏ, nhưng đầu óc thông minh, xử lý bọn họ dễ dàng thôi.”

Ôn Dung lặng lẽ nghe ngoài cửa, lòng ấm áp khi biết mình đã cùng hộ với Thẩm Thời Kim.

“Chúng ta vốn dĩ đã là người một nhà, giờ càng thân thiết hơn.” Thẩm Thời Kim khẽ cười.

Ôn Dung nâng niu văn thư, tìm chỗ giấu, hết chỗ này đến chỗ khác, giống hệt con chuột nhỏ tích trữ đồ, đáng yêu đến mức khiến Thẩm Thời Kim nhìn mà nhịn không được bật cười.

back top