Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 115

Chương 115: Xuất phát

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa rõ mặt người, Triệu thị cùng mọi người đã dậy, chuẩn bị lên đường.

Chu thôn trưởng cùng Thẩm lão nhị đều đến giúp một tay. Nam nhân thì phụ khiêng hành lý, nữ nhân thì vây quanh Triệu thị vừa nói lời từ biệt vừa lau nước mắt. Dù bảo là đi không quá xa, nhưng lúc chia tay ai nấy đều đỏ hoe mắt.

Thẩm Thời Kim cùng Ôn Dung phụ nhau mang đồ, xếp hết lên xe ngựa.

Vì đường đến Thương Sơn rất xa, lại còn nhiều đồ đạc, Thẩm Thời Kim đặc biệt thuê trọn một cỗ xe ngựa, tốn mất một trăm hai mươi tám lượng bạc. Nghĩ tới bạc tiêu ra, trong lòng hắn vẫn còn có chút xót xa.

Sau khi lưu luyến từ biệt, cả nhà liền ngồi lên xe.

Nguyện An còn nhỏ, lần đầu đi xe ngựa nên có chút hưng phấn, Thẩm Thời Kim và Ôn Dung liền thay nhau trêu chọc chơi đùa với nàng.

Xe ngựa không rộng, mấy người chen chúc thêm hành lý, đi chưa bao lâu ai cũng thấy khó chịu. Nguyện An ban đầu còn vui, sau đó mệt, dần dần ngủ gà ngủ gật.

Ôn Dung nhìn phong cảnh bên ngoài vụt qua, trong lòng luôn thấp thỏm bất an.

Triệu thị bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng bất ổn. Nghĩ đến về Thương Sơn, ngoài tay nghề thêu thùa may vá, nàng không biết sẽ nương tựa vào cái gì.

“Nhi tử, Thương Sơn là nơi thế nào?” Triệu thị hỏi.

“Nương, thư viện Thương Sơn nằm giữa sườn núi, dưới núi là một trấn nhỏ. Người ở đó không nhiều, phần lớn làm buôn bán, hoặc làm gia sư. Nhà mới của chúng ta ở ngay trong trấn, là một tiểu viện, trước cửa có cây lớn, so với nhà gỗ hiện tại rộng rãi hơn nhiều.”

“Đến đó, chúng ta còn có thể làm chút tiểu sinh ý.”

“Tiểu viện kia, có phải không ít tiền?” Triệu thị nhíu mày.

“Ân.” Thẩm Thời Kim gật đầu: “Tiền trong tay ta cơ hồ đã tiêu hết, về sau chúng ta phải tiết kiệm. May mà nhị thúc nhị thẩm cho chúng ta một ít thịt khô, bằng không sợ rằng chỉ có thể ăn rau.”

“Nương sẽ dành tiền mua thịt cho ngươi.” Triệu thị đau lòng nói.

“Nương là tốt nhất. Nếu không có mẫu thân, nhi tử ở nơi xa lạ này đọc sách, cũng không biết phải làm sao cho phải.”

Thẩm Thời Kim nhân cơ hội làm nũng, Triệu thị nhìn nhi tử liền thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

“Mẫu thân đi cùng ngươi, còn có Tiểu Dung với Nguyện An cũng đi cùng. Ngoan bảo phải hảo hảo đọc sách.”

Ôn Dung gật đầu: “Ta cũng sẽ ở bên cạnh bồi ngươi.”

Thẩm Thời Kim cười rạng rỡ: “Ân, ta nhất định chăm chỉ, nhất định phải tranh đua.”

Ban đầu đi xe còn thấy ổn, nhưng ngồi lâu xóc nảy, eo lưng như muốn gãy.

“Nương, để ta ôm Nguyện An.”

“Để nương ôm cũng được, Nguyện An cũng chẳng nặng.”

“Ngươi ôm đã nửa ngày rồi, để ta ôm đi.” Thẩm Thời Kim cười, đón lấy muội muội. Nguyện An mập ra không ít, Triệu thị ôm thật có phần vất vả.

Nguyện An ngoan, ngồi xe không khóc nháo.

Đi đến giữa trưa, xe tới một trấn nhỏ. Xa phu cười bảo: “Xuống nghỉ một lát, ta cũng đi ăn cơm. Các ngươi cũng nghỉ ngơi, bằng không đến nơi chân tay sẽ mệt rã rời.”

“Hảo, đa tạ Liễu thúc.” Thẩm Thời Kim đáp.

Xa phu lại dặn: “Trấn này nhỏ, vật giá không đắt, các ngươi cứ yên tâm ăn, không bị chặt chém đâu.”

Sau đó ông tìm quán cơm gần xe, vừa ăn vừa trông xe.

Thẩm Thời Kim bế Nguyện An xuống, Triệu thị cùng Ôn Dung cũng xuống. Ôn Dung vừa đặt chân xuống đã thấy tê cứng, suýt ngã, may được Thẩm Thời Kim đỡ.

“Cẩn thận một chút.”

Ôn Dung gật đầu, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

“Nương, chúng ta ăn gì đây?”

Triệu thị nhìn quanh, trấn tuy nhỏ nhưng náo nhiệt, liền cười: “Các ngươi đi mua đi, ta ở đây chờ. Ta cũng mệt, không muốn đi nữa. Lại còn bế Nguyện An, bất tiện.”

Thẩm Thời Kim gật đầu: “Ân, vậy nương chờ.”

Hắn kéo Ôn Dung đi quanh trấn, bắt gặp quán bán bánh bao, mùi thơm lan tỏa. Thẩm Thời Kim mua một cái, đưa Ôn Dung ăn thử. Ôn Dung gật đầu, hắn mới mua thêm mấy cái.

Đưa một cái bánh bao thịt cho Ôn Dung, hắn cười: “Ăn đi.”

Ôn Dung tròn mắt, ngoan ngoãn cắn một miếng.

“Có mệt không?” Thẩm Thời Kim hỏi.

“Không mệt.” Ôn Dung cắn bánh bao, dáng vẻ vừa ngoan vừa đáng yêu.

Thẩm Thời Kim xoa đầu hắn: “Ăn nhiều vào.”

Chính mình thì chỉ mua bánh bao rau. Không phải hắn không thích thịt, mà là trong lòng lo lắng, bạc trong tay không còn nhiều, sợ có việc bất ngờ thì chẳng còn đồng nào.

Ôn Dung ăn xong, lại nhìn hắn. Thẩm Thời Kim bật cười đưa thêm cái nữa.

“Buổi tối tới nơi sẽ muộn, giờ ăn no vào.”

Ôn Dung ngoan ngoãn cầm, ăn chậm hơn. Thấy Thẩm Thời Kim ăn bánh bao rau, hắn nghi hoặc: “Sao ngươi lại ăn bánh bao rau?”

“Mới ngồi xe mệt, ăn không nổi thịt.”

Ôn Dung không tin, lấy túi tiền nhỏ: “Ta có tiền, không đủ ta mua cho ngươi.”

Thẩm Thời Kim lắc đầu cười: “Không phải không có tiền, chỉ là mệt, ăn rau dễ tiêu hơn. Đừng lo.”

Ôn Dung nhìn kỹ sắc mặt hắn tái nhợt, lúc này mới tin.

Ăn xong, Ôn Dung nhìn hắn mãi, đưa tay khẽ sờ má: “Tiểu nhị, ngươi có phải rất mệt không?”

Thẩm Thời Kim bật cười: “Hỏi cái này làm chi, đau lòng ta sao?”

Ôn Dung nhỏ giọng “Ân.”

“Đừng đau lòng, là ta không tốt, để các ngươi theo ta bôn ba.”

“Ta thích đi theo ngươi, ta không sợ mệt.”

“Dù khổ cũng không sợ sao?”

“Không sợ. Ở bên ngươi không hề khổ. Dù khổ ta cũng không ngại.”

Đôi mắt Ôn Dung sáng ngời, Thẩm Thời Kim nhìn mà thấy lòng mềm xuống, khẽ nói: “Ta sẽ không để các ngươi chịu ủy khuất.”

Ôn Dung nghiêm túc gật đầu.

Trở về xe, Triệu thị quyết định ăn ngay trên xe cho nhanh, không kéo dài nữa. Nguyện An ngửi mùi bánh bao liền tỉnh, giương miệng nhỏ đòi ăn, khiến mọi người bật cười.

Dọc đường, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện, không khí ấm áp.

Đi đến chiều, mặt trời đã ngả, đường xóc nảy hơn.

Thẩm Thời Kim cười bảo: “Còn khoảng một canh giờ nữa là tới. Khi ấy có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

Triệu thị xoa eo, vừa mỏi vừa đau: “Xương cốt già này cũng sắp rã rời rồi.”

Thẩm Thời Kim khẽ đáp: “Vất vả mẫu thân.”

Triệu thị cười dịu dàng: “Ở bên các ngươi, mẫu thân không thấy khổ gì hết.”

Ôn Dung cũng đã mệt, dựa đầu vào vai hắn ngủ thiếp.

Cuối cùng, xe ngựa đến nơi. Xa phu báo: “Thẩm tiểu ca, đến rồi.”

Thẩm Thời Kim cảm tạ, dìu mọi người xuống, cùng xa phu dọn hành lý. Hắn không quên đưa thêm ít tiền cho xa phu, coi như tạ lễ.

back top