Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 119

Chương 119: Bàn đu dây

“Tiểu nhị, ngươi đã trở lại?” Ôn Dung vừa thấy người, đôi mắt sáng bừng, lập tức chạy nhanh ra đón.

Thẩm Thời Kim mỉm cười, đưa tay xoa đầu Ôn Dung, ôn nhu nói:
“Ừ, chờ lâu rồi à?”

“Không có, không có, ta chỉ đứng ngoài gió thôi, chứ không cố ý đợi ngươi đâu.” Ôn Dung chớp chớp mắt, rõ ràng là đang nói dối nhưng lại nghiêm trang vô cùng.

Thẩm Thời Kim nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, khẽ gật đầu cười:
“Được rồi.”

Nói rồi, hắn kéo tay Ôn Dung vừa bước vào nhà vừa cười hỏi:
“Hôm nay buổi tối mẫu thân làm gì ngon thế?”

“Mẫu thân nói làm mì dưa chua, còn chiên thêm trứng gà với dầu mè, thơm lắm, rất rất thơm luôn.” Ôn Dung cười đến nheo cả mắt, giống hệt một vầng trăng nhỏ.

“Thế thì ta có phúc ăn rồi.”

Ôn Dung nhỏ giọng nói:
“Mẫu thân đi qua nhà hàng xóm rồi, bảo chờ ngươi về thì kêu nàng.”

Thẩm Thời Kim cười:
“Ta cũng chưa đói lắm, hay là trước làm bàn đu dây đi?”

“Được.” Trong mắt Ôn Dung sáng lên, hưng phấn đáp.

Thẩm Thời Kim vào bếp lôi ra đoạn dây thừng — thứ họ dùng để buộc đồ khi chuyển nhà, rất chắc chắn.

Trong sân có một cành cây tách ngang, vừa khéo thích hợp làm bàn đu dây. Nhưng vì cả hai đều chưa đủ cao, Thẩm Thời Kim bèn buộc một đầu dây vào hòn đá, bảo Ôn Dung ném qua.

Ôn Dung ném mãi mới qua được, Thẩm Thời Kim liền nhón chân bắt lấy.
“Tiểu Bảo, ném nốt đầu kia qua đi.”

“Ừm.” Ôn Dung gật đầu, ngoan ngoãn làm theo. Hai đầu dây lập tức có thể buộc chặt lại.

Thẩm Thời Kim điều chỉnh độ dài, rồi buộc một tấm ván gỗ nhỏ vào, vậy là một chiếc bàn đu dây đơn giản đã hoàn thành.

Ôn Dung nhìn sợi dây treo lơ lửng, nhỏ giọng reo lên:
“Tiểu nhị, ngươi thật lợi hại!”

Thẩm Thời Kim cười:
“Để ta thử trước xem có chắc không.”

“Được.” Ôn Dung gật đầu, chăm chú nhìn.

Thẩm Thời Kim kéo căng dây, rồi từ tốn ngồi lên. Ván gỗ lắc nhẹ, phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ, nhưng dây thừng rất chắc, hắn ngồi đung đưa, cảm thấy ổn.

“Để ta đẩy ngươi nhé.” Ôn Dung nóng lòng nói.

“Thôi, ngươi ngồi đi, ta đẩy ngươi thì hơn.”

“Được a.” Ôn Dung cười híp mắt, hiển nhiên đã mong chờ từ lâu.

Ôn Dung cẩn thận ngồi lên, đung đưa đôi chân, độ cao vừa vặn.

“Ngồi vững chưa?”

“Ừm.”

Thẩm Thời Kim liền đẩy nhẹ từ phía sau. Ban đầu Ôn Dung còn nắm chặt dây, thấy lực đẩy không lớn thì an tâm, vai cũng thả lỏng.

“Sợ không?”

“Không sợ, vui lắm, vui lắm!”

Thẩm Thời Kim bật cười:
“Thế ta đẩy mạnh hơn nhé?”

“Ừ… nhưng đừng quá cao!”

“Được.” Hắn gật đầu, tăng thêm chút sức. Gió thổi qua mặt, vừa mát vừa khoan khoái.

Ôn Dung mở rộng hai tay, vẻ mặt hưng phấn. Thẩm Thời Kim lo y ngồi không vững, bèn giảm lực xuống.

“Đẩy mạnh hơn nữa! Mạnh hơn chút nữa!” Ôn Dung reo lên, giọng đầy kích động.

Thẩm Thời Kim thấy y vui vẻ cũng thấy lòng nhẹ nhõm, mỉm cười:
“Phải nắm chắc đấy nhé, ta đẩy mạnh đây.”

“Ừm.” Ôn Dung gật đầu, nắm chặt dây thừng.

Thẩm Thời Kim dồn sức đẩy, Ôn Dung lập tức kêu to:
“A ——!”

“Vui quá! Vui quá!” Ôn Dung thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng rõ ràng rất phấn khích.

“Thực sự vui đến thế sao?”

“Ừm… vui lắm! Còn vui hơn cả cái trong thôn.”

Trong thôn trước kia cũng có bàn đu dây, nhiều trẻ con tranh nhau chơi, nhưng Thẩm Thời Kim phải thường xuyên đọc sách, Ôn Dung chẳng có mấy cơ hội, chỉ có thể đứng nhìn người khác, trong lòng thầm hâm mộ.

Bây giờ trong nhà cũng có một cái, lại chính tay Tiểu nhị làm cho y. Ôn Dung sung sướng vô cùng, chẳng cần hâm mộ ai nữa.

“Tiểu nhị.” Y quay đầu, nhìn Thẩm Thời Kim.

“Hửm?”

“Cái bàn đu dây này là của ta thật sao?”

Thẩm Thời Kim mỉm cười:
“Không phải của ngươi thì của ai?”

“Vậy Nguyện An cũng có thể chơi à?” Ôn Dung nhỏ giọng hỏi.

“Nguyện An còn nhỏ, bàn đu này không hợp. Ta cố ý làm cho ngươi thôi.”

“À…” Ôn Dung gật đầu, ngoài mặt giả vờ bình thản, nhưng trong lòng lại rộn ràng.

“Vì sao ngươi làm cho ta?”

“Muốn ngươi vui vẻ hơn.” Thẩm Thời Kim thuận miệng đáp.

“Muốn ta vui vẻ?” Ôn Dung lặp lại, hơi ngơ ngác.

“Ừ.” Thẩm Thời Kim gật đầu: “Tiểu Bảo đi theo ta lang bạt, ta lúc nào cũng muốn để ngươi được tốt hơn, được vui vẻ hơn.”

“Ta vốn đã vui rồi mà.” Ôn Dung quay đầu, đôi mắt sáng long lanh: “Chỉ cần được ở cùng Tiểu nhị, ta lúc nào cũng vui. Tiểu nhị đối với ta là tốt nhất.”

“Ta còn có thể đối với ngươi tốt hơn nữa cơ.” Thẩm Thời Kim cười, cố ý bắt chước giọng điệu của y.

“Tiểu nhị tốt nhất.”

Hắn đưa tay xoa đầu Ôn Dung, cười hỏi:
“Vui chưa?”

“Vui rồi.”

“Vậy ngươi chơi thêm một lát, ta đi nấu cơm.”

“Ta cũng đi!” Ôn Dung đứng bật dậy.

“Không muốn chơi nữa sao?”

“Chờ ngươi đi rồi ta mới chơi tiếp.”

“Vì sao?”

“Tiểu nhị ở nhà, ta thích chơi cùng Tiểu nhị hơn.” Y ôm lấy hắn, nói nhỏ.

Thẩm Thời Kim cười:
“Được, vậy ngươi nhóm lửa cho ta, ăn xong chúng ta cùng chơi nữa.”

“Ừm!” Ôn Dung gật đầu, mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng long lanh.

Trong phòng, Triệu thị đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Thẩm Thời Kim về để nấu mì. Canh còn lại từ bữa trưa, chỉ cần đun sôi bỏ mì vào.

Thẩm Thời Kim thêm trứng gà đã chiên sẵn, cho dưa chua cùng chút sa tế, sau cùng bỏ thêm rau xanh. Mùi hương ngào ngạt, vừa nhìn đã thấy ngon miệng.

“Ngoan bảo, sao không gọi ta về sớm?” Triệu thị vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm.

“Mẫu thân, ngài đã chuẩn bị hết rồi, con chỉ nấu mì thôi.”

“Để ta nếm thử xem.”

“Được.” Triệu thị cười: “Ta thật có phúc, nhà có ngoan bảo giỏi giang thế này.”

Thẩm Thời Kim cười trêu:
“Nấu mì mà cũng khen, mai mốt ta thành kiêu ngạo mất.”

Triệu thị bật cười:
“Ta càng phải khen nhiều, để ngươi chịu khó làm nhiều hơn chứ.”

“Nương, thì ra ngài tính toán như thế!” Thẩm Thời Kim mở to mắt giả vờ ngạc nhiên.

Triệu thị cũng cười theo:
“Đúng vậy đó.”

Cả nhà ăn uống vui vẻ. Ôn Dung vốn thích đậu hũ, ăn rất nhiều, bụng căng tròn. Thẩm Thời Kim nhìn y, cười nhắc:
“Ăn rau nữa mới ngoan.”

Ôn Dung trợn mắt, rõ ràng đã giấu rau sang một bên chén, vậy mà vẫn bị phát hiện. Y đỏ mặt, giả vờ “không để ý”, rồi ngoan ngoãn gắp rau ăn.

Thẩm Thời Kim nhìn dáng vẻ nhăn nhó của y, thầm nghĩ: kiếp trước Ôn Dung ăn gì cũng được, giờ lại kén thế, không hiểu bị ai tập cho thói quen này.

Sau bữa cơm, Triệu thị nhắc đến chuyện làm bánh đem bán ở chợ. Thẩm Thời Kim gật đầu, rồi còn gợi ý để nàng làm may vá, khâu vá quần áo cho thư sinh trong thư viện, cũng có thể kiếm thêm tiền. Triệu thị nghe xong, trong lòng an tâm, còn thấy phấn chấn hơn.

Ăn xong, Thẩm Thời Kim đưa túi sách bị rách cho mẫu thân vá lại, còn mình thì vừa đọc sách vừa trông Ôn Dung chơi đu dây.

Ôn Dung không quấy rầy hắn, chỉ ngoan ngoãn chơi, thỉnh thoảng lại lén nhìn. Thẩm Thời Kim đọc sách vô cùng chuyên chú, mặc cho ngoài sân bọn trẻ con khác vui đùa ầm ĩ, hắn vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

back top