Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

CHƯƠNG 121

Chương 121: Tiểu tùy tùng

Triệu thị làm xong năm cái túi đựng sách, liền bày một cái quán nhỏ ngay trước cửa nhà, vừa bán túi vừa bán bánh.

Mùi thơm bánh tỏa ra hấp dẫn người đi đường, quả nhiên không cần quảng cáo gì thêm, hai canh giờ là sạch hàng. Bán ở trấn nên tiện hơn trước kia, không còn phải vất vả ngồi xe bò đi xa bán nữa.

Ôn Dung phụ trách trông quầy, nay đã quen việc, tính toán rõ ràng, không hề nhầm lẫn. Triệu thị đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cũng yên tâm. Túi đựng sách làm xong quả nhiên dễ bán, mỗi cái hai mươi văn, hôm nay chỉ riêng túi cũng được bốn mươi văn. Cộng thêm tiền bán bánh, hơn một trăm văn vào túi.

Bởi vì Thẩm Thời Kim còn mang một ít bánh tới thư viện bán, hôm nay Triệu thị chỉ làm ngần ấy, bán xong là thôi.

Ôn Dung ôm chặt mấy đồng tiền nhỏ, vừa đi vừa đếm, khuôn mặt hớn hở. Trong lòng hắn mừng lắm, bởi tiểu nhị đã nói, tiền bán bánh chia cho hắn một nửa. Ngần ấy tiền với hắn mà nói cũng nhiều, đủ để mua bánh kẹo ăn, nghĩ thôi đã thấy sung sướng.

Thẩm Thời Kim thì lo chuyện khác. Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ tiểu khảo quyết định có được vào nội viện hay không. Từ mấy hôm nay, dây thần kinh hắn lúc nào cũng căng như dây đàn.

Lục Khiêm cũng chẳng khá hơn. Ngoại viện đông người, cao thủ nhiều, phần lớn còn lớn tuổi hơn bọn họ. Không nỗ lực thì sẽ bị kẻ khác giẫm đạp mà bước lên.

Ngoài buổi sáng ra phụ bán bánh, hầu như Thẩm Thời Kim đều không rời thư viện. Hắn thường cùng Lục Khiêm trao đổi, hai người bù trừ lẫn nhau, học tập thêm vững.

Triệu Hiếu Phong thấy vậy, trong lòng lại dâng oán khí, hết lần này tới lần khác châm chọc. Thẩm Thời Kim chẳng thèm để tâm, loại địch ý mơ hồ thế này so với đời trước bị Thẩm Hạo Nhiên hãm hại sau lưng thì chẳng thấm vào đâu.

Song Triệu Hiếu Phong càng bị bỏ mặc lại càng tức, giọng điệu chua ngoa:
“Có kẻ, học tới vỡ đầu cũng chẳng ích gì.”

Ôn Dung vốn dĩ định im lặng, không để mắt, nhưng nghe vậy cũng khó mà nhẫn nhịn.

Thẩm Thời Kim ngẩng đầu, cười nhạt nói:
“Có ích hay không ta chưa biết. Chỉ có điều có vài kẻ ỷ mình lớn tuổi, suốt ngày vênh váo, mà thơ luật bằng trắc còn chẳng phân biệt nổi. Thế thì bản lĩnh ở đâu ra?”

Mấy hôm trước, Triệu Hiếu Phong tự làm một bài thơ, hí hửng dâng cho phu tử, kết quả bị mắng te tua, ngay cả bằng trắc cũng sai be bét.

“Bớt lo đi. Cho dù ta không vào nội viện, vẫn còn người khác. Nhưng hẳn sẽ không phải loại phế vật đến thơ luật cũng làm chẳng nổi.”

“Ngươi… ngươi nói cái gì!” Triệu Hiếu Phong trợn mắt.

Thẩm Thời Kim cúi đầu đọc sách, thong dong đáp:
“Khiêm ca, huynh có nghe thấy chó sủa không?”

Lục Khiêm bật cười:
“Nghe thấy. Con Phong cẩu đang sủa loạn.”

“Đúng vậy… Phong cẩu.” Thẩm Thời Kim gằn từng chữ.

Triệu Hiếu Phong giận run, chỉ biết hét:
“Lời trẻ con tiểu nhị, suốt ngày ở thư viện cúi đầu buôn bán, người toàn mùi tiền, ta khinh!”

Thẩm Thời Kim liếc hắn, khinh bỉ:
“Ta dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm, có gì sai? So với kẻ mặc áo dài rách rưới mà còn vênh váo thì vẫn hơn nhiều.”

Nói xong, hắn còn cố tình nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ghét bỏ.

“Ngươi…”

Nhà Triệu Hiếu Phong nghèo, ngày nào cũng mặc đồ rách, lại tự xưng thanh cao. Thẩm Thời Kim vốn đã chướng mắt từ lâu, nay bị dẫm mặt, tất nhiên không tha.

“Loại người này, đi ăn mày cũng chẳng ai bố thí. Vì cái miệng quá hôi thối.”

“Ngươi… ngươi dám ăn nói thế với đồng môn?”

“Đúng. Sao? Ngươi tính đi méc phu tử sao? Ta đây sợ chết khiếp rồi.” Thẩm Thời Kim đáp tỉnh bơ.

Lục Khiêm cũng chen vào:
“Triệu Hiếu Phong, chúng ta học thì cứ học, đừng kiếm chuyện. Bằng không ta nổi nóng sẽ tìm người đánh ngươi.”

“Ngươi… ngươi dám…”

“Dám chứ. Nước giếng không phạm nước sông thì thôi. Còn nếu không, ta sẽ cho người đánh đến khi ngươi chịu phục. Dù sao thiếu gia ta đây không thiếu tiền thuốc thang cho ngươi đâu.”

Thẩm Thời Kim vẫn giữ nụ cười, nói nghiêm túc:
“Cứ thử xem, chọc chúng ta thì miệng ngươi sẽ được trị tận gốc.”

Triệu Hiếu Phong ngoài miệng hung hăng, nhưng chân lại lùi mấy bước.

Khi hắn tránh đi rồi, Thẩm Thời Kim lại cầm sách, tiếp tục đọc như chưa có gì.

Lục Khiêm thắc mắc:
“Ngươi thật không bị ảnh hưởng sao?”

“Có chứ.” Thẩm Thời Kim thở dài.

“Thế mà vẫn bình tĩnh vậy?”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết:
“Khiêm ca, ta nhất định phải vào nội viện. Nếu còn phải ngồi cùng hạng người này, ta chịu không nổi, đúng là xui xẻo.”

Lục Khiêm cười:
“Nếu hắn biết mấy lời của mình lại biến thành động lực cho ngươi, chắc tức chết mất.”

Thẩm Thời Kim khẽ ngước lên trời, làm bộ khấn nguyện:
“Nỗ lực hết sức, còn lại tùy ý trời.”

Ngày tiểu khảo đến, bầu không khí trong thư viện căng thẳng lạ thường. Phụ huynh cũng đến nhiều, có người còn mang cơm tận nơi cho con.

Thẩm Thời Kim ngại phiền, chỉ ăn ở nhà ăn, song cơm canh ở đó vừa khó ăn vừa ít, thành ra mỗi tối về nhà đều đói lả, ăn gấp đôi bình thường, khiến Triệu thị xót hết cả ruột.

Triệu thị vốn cũng bị căng thẳng lây, sáng sớm đã dậy đi ra đi vào, miệng không ngớt:
“Tiểu nhị, hôm nay đừng bán bánh nữa. Mẫu thân còn tiền mà.”

“Không sao đâu nương, chỉ chút thôi, người đông bán nhanh lắm.”

Nói xong, hắn cầm bánh chạy đi. Triệu thị nhìn bóng con, lòng như có kiến bò, chỉ biết tự an ủi:
“Tiểu nhị thông minh, nhất định thi đậu, nhất định…”

Ở cửa, Ôn Dung đã dựng quán, Hạo Nhi cũng lon ton theo sau, vừa chơi với Nguyện An vừa đòi giúp. Ban đầu Ôn Dung ngại phiền, bèn giao cho mấy việc lặt vặt: lấy bánh đưa khách, chào mời vài câu dễ nghe.

“Cảm ơn thím, mai lại ghé nhé.”

“Bà bà mua hôm qua, hôm nay mặt mày hồng hào hơn rồi.”

“Thím mua cho ca ca ăn đi, ăn vào chắc chắn thi đỗ bảng vàng.”

Một cục béo tròn, nói năng ngọt ngào, khách nghe vui tai, thích thú, lại càng muốn mua.

Chẳng mấy chốc, Hạo Nhi thành trợ thủ đắc lực. Nó học rất nhanh, chẳng cần Ôn Dung nhắc nữa, tự tay gói bánh đưa khách, lời nói khéo léo chẳng thua gì người lớn.

Ngay cả túi đựng sách của Triệu thị, nó cũng biết chào hàng:
“Dùng cái này chắc chắn vào nội viện, ca ca ta cũng dùng, giờ đang học trong đó đấy.”

Nghe đến ai cũng bật cười, nhưng cũng dễ động lòng.

Phương thị thấy con theo Ôn Dung chạy đi chạy lại, bị sai khiến cũng chẳng giận, còn vui mừng. Ở Thẩm gia vừa không nghịch phá, vừa có người quản, lại học được điều hay, nàng còn rảnh rỗi lo việc nhà.

Kỳ khảo kết thúc, Thẩm Thời Kim vừa xong đã vội vàng chạy về.

“Tiểu Bảo làm tốt chứ?” hắn hỏi ngay.

“Ân.” Ôn Dung gật đầu.

Thẩm Thời Kim xoa đầu Ôn Dung khen:
“Tiểu Bảo thật lợi hại. Đi thôi.”

“Hảo.”

“Dung ca, đi đâu vậy?” Hạo Nhi chạy theo, sợ bị bỏ rơi, cố tìm sự hiện diện.

Ôn Dung cười bảo:
“Chúng ta ra cửa thư viện bán bánh, ngươi cứ ở nhà chơi, về sẽ dẫn ngươi đi.”

“Ta cũng đi, để ta giúp.” Hạo Nhi vỗ ngực chắc nịch.

Thẩm Thời Kim lắc đầu:
“Ngươi còn nhỏ, chen lấn dễ bị giẫm, lại chạy không kịp.”

Hạo Nhi liền ôm chân Ôn Dung nũng nịu:
“Dung ca ôm ta đi, ta không chậm đâu.”

Ôn Dung vốn rất thương nó, chẳng nỡ từ chối, bèn bế phốc lên chạy:
“Đi nào, tiểu nhị, nhanh kẻo muộn.”

Thẩm Thời Kim bất đắc dĩ nhìn theo hai bóng dáng một lớn một nhỏ chạy phăng phăng phía trước, chỉ thở dài:
“Hai cái tiểu quỷ này…”

Hắn cũng vội vã đuổi theo. Tiểu khảo vừa xong, học sinh được nghỉ ba ngày. Hôm nay người ra đông nhất, hắn chẳng thể bỏ lỡ cơ hội này. Vậy nên, vừa rời phòng thi, hắn đã lại tất tả chạy về.

back top