Chương 136: Gửi thư
“Tiểu nhị, xem hôm nay ta mang cho ngươi cái gì này.”
Thẩm Thời Kim còn chưa thấy người, đã nghe được tiếng gọi. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Ôn Dung cười rạng rỡ chạy tới.
Thẩm Thời Kim sợ hắn phải chờ, nên hôm nay cố ý dậy sớm, ngồi ngay cửa nhà ăn đợi. Buổi sáng trí nhớ tốt, vừa vặn có thể vừa đọc sách, vừa chờ Ôn Dung.
Ôn Dung chạy tới, lao thẳng vào lòng Thẩm Thời Kim, hơi thở dồn dập, hiển nhiên lúc nãy gấp gáp chạy tới.
Thẩm Thời Kim nhẹ vỗ lưng hắn, chậm rãi thuận khí cho hắn, dịu giọng nói:
“Đi chậm một chút, không cần vội.”
Trên trán Ôn Dung lấm tấm mồ hôi, Thẩm Thời Kim lấy khăn lau cho hắn, cười nói:
“Lần sau không được chạy nhanh như thế, ta sẽ không bỏ chạy đâu.”
Ôn Dung gật đầu:
“Hảo!”
Hắn lấy trong tay ra một cái đùi gà lớn, lớp da bóng mượt màu tương, vừa nhìn đã thấy thơm nức.
Đùi gà còn nóng hổi, Ôn Dung cười nói:
“Hôm qua mẫu thân mua, ta không ăn, để lại cho ngươi.”
“Ta còn cố ý hâm nóng lại đó.” Hắn cười rạng rỡ, vẻ mặt đầy tự hào.
“Ngươi sao không ăn?” Thẩm Thời Kim xoa đầu hắn, khẽ nói:
“Trong thư viện cái gì cũng có, ta có thể ăn no.”
Ôn Dung cười, tựa đầu lên đùi Thẩm Thời Kim, thì thầm:
“Ta không thích ăn đùi gà.”
“Thật sao?”
“Thật đó.” Giọng hắn trong trẻo, nghe không giống nói dối chút nào.
Thẩm Thời Kim cười:
“Ta vốn định bảo ngươi cùng ăn với ta, đã không thích thì thôi, vậy ngươi về trước đi, ta ăn một mình.”
“Bồi ngươi ăn cơm!” Đôi mắt Ôn Dung trừng lớn, ngạc nhiên:
“Ta cũng có thể sao?”
“Đương nhiên rồi. Trước kia sợ làm lỡ việc của ngươi, hôm nay tới sớm, chúng ta cùng ăn.”
“Hảo! Cùng nhau ăn!” Ôn Dung cười đến mắt cong cong như trăng non. Thẩm Thời Kim kéo tay hắn cùng vào nhà ăn.
Trong thư viện đồ ăn không tệ, buổi sáng cũng phong phú. Thẩm Thời Kim mua hai quả trứng, một chén cháo, thêm hai cái bánh.
“Sao chỉ có một chén cháo vậy?”
“Ngươi sợ không đủ ăn sao?” Thẩm Thời Kim cười.
“Ân.” Ôn Dung gật đầu.
“Đôi mắt thì lớn, bụng lại nhỏ. Ăn trước rồi tính.”
Sợ lãng phí nên Thẩm Thời Kim chỉ mua một chén. Hắn lột trứng gà đưa Ôn Dung, thấy hắn ngoan ngoãn ăn từng miếng nhỏ, lại uống một hớp cháo.
Bản thân ăn quả trứng còn lại, rồi xé đùi gà kẹp vào bánh, đưa cho Ôn Dung.
Ôn Dung nhận lấy, ăn từng ngụm nhỏ. Bánh chiên giòn, kết hợp mùi thơm của thịt gà, thật sự hấp dẫn.
Chiếc bánh to, Ôn Dung chỉ ăn được một nửa, đưa phần còn lại cho Thẩm Thời Kim.
Thẩm Thời Kim không chê, ăn tiếp cả bánh lẫn nửa chén cháo hắn để lại.
Ôn Dung bụng tròn căng, nhìn Thẩm Thời Kim cười:
“Tiểu nhị, vẫn là ngươi thông minh.”
“Bây giờ còn thấy chưa đủ sao?”
“Ân. Thật ra trước khi đi ta đã ăn nửa chén mì rồi.”
“Ta biết.”
“Ngươi làm sao biết được?”
“Mẫu thân ngươi sẽ không để ngươi ra ngoài bụng rỗng.”
“Ngã.” Ôn Dung ngoan ngoãn đáp, rồi khẽ cười trộm:
“Hôm nay mẫu thân còn cho ta trứng chiên, ta ăn hai quả trứng lận.”
“Ăn nhiều thì mau lớn đó.”
Ôn Dung gần đây cao lên chút, nhưng vẫn thấp hơn Thẩm Thời Kim, trong lòng có phần lo lắng.
Hắn gật đầu chắc nịch, rồi giành lại cái bánh trong tay Thẩm Thời Kim, hung hăng cắn thêm miếng, như thể ăn thêm sẽ mau cao hơn.
Thẩm Thời Kim nhìn mà buồn cười, hỏi hắn còn ăn không. Thấy Ôn Dung lắc đầu, mới ăn nốt phần còn lại.
Cái bánh cuối cùng Thẩm Thời Kim mang cho Lục Khiêm, hắn cảm động khen ngợi rối rít, còn nói sẽ làm trâu ngựa báo đáp.
Ăn sáng xong, mọi người vào học. Trong thư đường tiếng đọc sách leng keng, bên ngoài dân trong thôn cũng bắt đầu làm việc.
Ôn Dung hôm nay không về cày ruộng, nhưng quấn mình kín mít, sợ bị nắng làm đen.
Nhờ có thể gặp Ôn Dung mỗi ngày, cuộc sống ở thư viện với Thẩm Thời Kim cũng không còn khó nhọc.
Hôm nay tan học, mọi người đều ra ngoài, Thẩm Thời Kim mới sực nhớ hôm nay được nghỉ tắm gội.
Vội thu dọn sách vở, lấy đồ về nhà. Vừa ra tới cửa, đã thấy Ôn Dung ngồi xổm chờ, đôi mắt như tiểu lang tìm con mồi.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mắt Ôn Dung sáng rực như tiểu cẩu, muốn chạy lại nhưng chân tê rần, suýt ngã.
“Tiểu nhị!”
Thẩm Thời Kim vội chạy tới đỡ, bất đắc dĩ nói:
“Ngốc, chờ ta sao?”
“Đúng vậy, chờ cùng nhau về nhà.”
Hôm nay bánh bán xong sớm, Ôn Dung cố ý chờ hắn. Ban đầu tưởng chỉ đợi một lát, ai ngờ chờ lâu quá, chân tê cứng.
“Ngươi sao muộn vậy?” Hắn oán trách nhỏ giọng.
“Vội quá nên quên, vừa rồi về thu dọn đồ.”
“Nga.”
Bàn tay Thẩm Thời Kim tuy nhỏ nhưng xoa bóp khiến Ôn Dung thoải mái, hắn dựa vào vai Thẩm Thời Kim, thì thầm:
“Lần sau ra sớm một chút, ta luôn đợi ngươi.”
“Nếu biết ngươi chờ, ta sẽ không để muộn lần nữa.”
“Ân.”
“Đi được chưa?”
“Ân.”
Dù hắn nói thế, Thẩm Thời Kim vẫn cẩn thận dìu.
Gặp Hạo Nhi, thằng bé vui mừng chạy tới:
“Thẩm ca ca, Ôn Dung ca ca!”
Thẩm Thời Kim xoa đầu nó, cười:
“Đi thôi, về nhà nào.”
“Ân.”
Trên đường về, Ôn Dung ngoan ngoãn nắm tay hắn, không mang đồ nặng. Thấy bóng Thẩm Thời Kim in dưới chân, Ôn Dung nghịch ngợm tránh qua tránh lại, đi xiêu vẹo.
“Cẩn thận kẻo ngã, ta mặc kệ đấy.”
“Ngã.” Ôn Dung cố chấp trả lời, không chịu đổi.
Thẩm Thời Kim đành bất đắc dĩ nhìn đường kỹ, sợ hắn té.
Về đến nhà, Hạo Nhi cầm tiền công chạy đi mua trái cây.
Trong viện nhà Thẩm Thời Kim, rau đã mọc xanh mướt, tràn đầy sức sống.
Ôn Dung cười giải thích:
“Đây là cải trắng, cải thìa, gieo hạt xuống liền mọc ngay, rất dễ trồng.”
Thẩm Thời Kim nhìn hắn, mỉm cười:
“Tiểu Bảo thật giỏi.”
Được khen, Ôn Dung đỏ mặt.
Thấy hắn mệt, Thẩm Thời Kim kéo lên giường nghỉ. Hôm qua vì mong Thẩm Thời Kim về, hắn thao thức cả đêm, hôm nay lại dậy sớm đi bán bánh, nên quả thật kiệt sức.
Nghe tiếng thở đều bên tai, Thẩm Thời Kim cũng yên lòng, thiếp đi lúc nào không hay.
Triệu thị đi chợ về, thấy hai đứa nhỏ ngủ say thì không quấy rầy, vào bếp nấu cơm. Tiện tay lấy một phong thư, là Minh Triều gửi tới.
Nàng nghĩ, Minh Triều sắp dự phủ thí, giờ lại viết thư về, chắc là báo tin vui đã trúng, lòng càng thêm phấn chấn, nấu cơm cũng nhanh tay hẳn.