Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 142

Chương 142: Xuất phát đi Dung Thành

“Tiểu nhị, ngày mai nhớ mặc thêm cho ấm, đường này cũng chẳng gần đâu.” Triệu thị dặn dò.

“Nương, người yên tâm đi, con đâu còn là tiểu hài tử nữa.” Thẩm Thời Kim cười đáp.

“Hảo hảo hảo, nương biết rồi. Vậy con chăm sóc bản thân cùng Tiểu Dung cho tốt, nương đi thu dọn đồ đạc.” Triệu thị muốn mang theo không ít thứ, định buổi tối thu dọn để sáng mai dễ xuất phát.

“Ân.” Thẩm Thời Kim gật đầu, kéo Ôn Dung về phòng.

“Nương thật vui vẻ.” Ôn Dung nhỏ giọng nói.

Bàn tay vốn lạnh lẽo bị nắm chặt, mang theo chút hơi ấm, khóe miệng y cũng khẽ nhếch.

Thẩm Thời Kim quay đầu nhìn y, cười nói:
“Ăn tết, chẳng lẽ ngươi không vui sao?”

“Vui chứ.”

“Nương được về nhà gặp cữu cữu, nàng tất nhiên càng vui.” Thẩm Thời Kim lại cười.

“Đợi tới cữu cữu gia, ta sẽ đưa ngươi đi dạo khắp nơi, chắc chắn ngươi cũng sẽ thấy vui.”

Ôn Dung nghĩ ngợi, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Ân?” Thẩm Thời Kim hơi nghi hoặc.

“Ta vui, nhưng phải dậy sớm, ta sợ lắm. Hơn nữa ngồi xe lâu, eo đau, mông cũng đau!” Ôn Dung dụi mắt, ngả người vào lòng hắn.

Thẩm Thời Kim khẽ cười:
“Vậy ngày mai ta sẽ bế ngươi lên xe, để ngươi ngủ tiếp, được không?”

Ôn Dung nhìn thân hình so với mình cao nửa cái đầu của Thẩm Thời Kim, lắc đầu.

“Đồ đạc nhiều lắm. Ngươi ôm ta còn được, nhưng thêm cả đồ nữa thì chắc ngươi mệt chết. Thôi, để ta dậy sớm một chút vậy.”

Thẩm Thời Kim bật cười:
“Đồ cũng chẳng nhiều, ngủ đi, ngày mai rồi tính.”

“Ân.” Ôn Dung ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Thời Kim thêm than vào chậu, đợi ấm rồi mới nằm xuống chuẩn bị ngủ.

“Tiểu nhị.”

“Ân? Sao vậy?” Thẩm Thời Kim vừa đắp chăn cho y vừa hỏi.

“Đây là lần đầu tiên ta ra xa nhà.” Trong giọng Ôn Dung có chút mong chờ.

“Không phải lần đầu đâu. Khi ta và ngươi tới thư viện, chẳng phải cũng coi như ra xa nhà sao?”

“Đúng rồi ha.”

Ôn Dung ôm chặt hắn, mặt dán vào ngực hắn, nhỏ giọng thì thầm:
“Tiểu nhị.”

“Ân?”

“Ta để dành được khá nhiều bạc, vào thành chúng ta tiêu cho thỏa đi.”

“Hảo.”

Thẩm Thời Kim cười thấp giọng:
“Chỉ là ta không có tiền đâu.”

“Không sao, ta có tiền thì để ngươi tiêu.”

“Tiểu Bảo thật tốt.”

“Ta vốn dĩ kiếm tiền cũng là để cho ngươi tiêu, ta chỉ cần giữ lại chút ít cho mình thôi.”

“Một chút là bao nhiêu?”

“Ân, đủ để mua điểm tâm, còn lại…”

“Còn lại cái gì?” Thẩm Thời Kim khẽ cười.

“Còn lại để mua hoành thánh, hai chén, Hạo Nhi cũng muốn một chén.”

“Như vậy là đủ rồi sao?”

“Ân!” Ôn Dung gật mạnh, cằm chạm ngực Thẩm Thời Kim.

Thẩm Thời Kim nhẹ nhàng xoa cằm y, thấp giọng nói:
“Nhẹ thôi.”

“Ân.” Giọng Ôn Dung nhỏ như muỗi, làm Thẩm Thời Kim không nhịn được cười.

“Thế thì hảo, Tiểu Bảo đưa ta tiền, ta cũng có để tiêu.”

Ôn Dung ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy ta mang theo bao nhiêu?”

“Hai lượng bạc thôi, chúng ta đi chơi cũng chẳng tiêu hết bao nhiêu đâu.”

“Hảo!” Ôn Dung ngoan ngoãn đáp.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thời Kim xếp đồ lên xe, mẫu thân đã lo xong đâu vào đấy, rồi hắn mới về phòng gọi Ôn Dung.

Y phục của Ôn Dung hắn đã đặt gần chậu than, ấm áp vừa vặn. Tay chân hắn nhẹ nhàng mặc cho Ôn Dung, y ngủ say chỉ thỉnh thoảng khẽ ừ, thân thể mềm nhũn, mặc xong hết rồi hắn liền dùng chăn mỏng quấn lại, bế ra xe ngựa.

Triệu thị nhìn, khẽ cười:
“Tiểu Dung còn đang ngủ à?”

“Ân, ta không gọi y dậy.”

“Để y ngủ đi, một năm vất vả rồi, chỉ có vào đông mới được rảnh rỗi chút.”

Thẩm Thời Kim đặt Ôn Dung nằm gối lên đùi, cười:
“Đúng vậy, ngày thường bận rộn, muốn gặp cũng phải xuống ruộng mới thấy mặt.”

Triệu thị bật cười, lấy bánh bao nóng đưa cho con:
“Mới hấp xong, ăn đi, kẻo nguội.”

“Ân.”

Thẩm Thời Kim lại bảo với xa phu:
“Lưu thúc, đi thôi.”

“Được rồi.” Bánh xe chậm rãi lăn.

Tuyết rơi mấy ngày, phủ dày, đi xe không quá xóc. Sợ trơn, xa phu đánh xe chậm, Ôn Dung ngủ yên lành.

Đến khi tỉnh dậy, ngoài xe đã ồn ã náo nhiệt.

“Dậy rồi?” Thẩm Thời Kim đỡ y ngồi dậy, mỉm cười.

“Ân.” Ôn Dung còn ngái ngủ.

Hắn đưa nước cho y:
“Lạnh thì uống ít thôi, trơn họng là được.”

“Ân.” Ôn Dung ngoan ngoãn gật đầu, uống một ngụm nhỏ.

Triệu thị cười nói:
“Chắc còn nửa canh giờ nữa là tới. Tiểu Dung lần đầu tới Dung Thành, đến đó để cữu cữu dẫn các ngươi đi chơi.”

Ôn Dung mỉm cười, gật đầu:
“Hảo.”

Thẩm Thời Kim thấy y tỉnh, lấy thịt khô đưa ra:
“Bánh bao nguội rồi, ăn thịt vậy.”

“Hảo.”

Ôn Dung vừa nhai vừa tựa người vào hắn, lát sau lại gối lên đùi mà ngủ. Hắn kéo tiểu thảm đặt lên, để y nằm thoải mái hơn.

Triệu thị vén rèm nhìn cảnh ngoài, lòng dâng cảm khái. Bao năm rồi mới về Dung Thành, nơi ấy vẫn náo nhiệt như xưa.

“Tốt quá.”

Rồi nàng quay sang nói:
“Tiểu nhị, nương cảm ơn con.”

“Nương, ngài cảm ơn con chuyện gì?”

“Nếu không có con, chắc nương cả đời phải ở Thẩm gia, chẳng khi nào được về nhà. Nếu không có con chống đỡ, phấn đấu, đời này nương đã héo úa rồi.”

Thẩm Thời Kim nhìn mẫu thân, khẽ cười:
“Mẫu thân, chính con mới phải cảm ơn ngài. Nếu không có ngài bên cạnh, con không biết sẽ thế nào. Con không thể thiếu mẫu thân.”

Hai mẹ con mắt đều đỏ hoe.

Nguyện An nhìn nhìn ca ca, rồi nhìn mẫu thân, nhỏ giọng xen vào:
“Cảm ơn ta, cảm ơn ta nữa.”

Ôn Dung bật cười, Triệu thị ôm con gái nhỏ cũng cười, nhéo tay bé:
“Thế thì nói xem, cảm ơn con chuyện gì?”

“Ta là muội muội.”

“Chỉ vì là muội muội mà cũng đòi cảm ơn? Thật không nói lý lẽ.” Thẩm Thời Kim cười.

Nguyện An gật đầu, nghiêm túc:
“Đúng vậy.”

Mọi người đều phá lên cười.

Triệu thị cười bảo:
“Thôi được, cảm ơn hết, cảm ơn Nguyện An, cảm ơn tiểu nhị, cảm ơn Tiểu Dung, thế nhé.”

Nguyện An nghiêm mặt thở dài:
“Ừm… thế cũng tạm được.”

Cả nhà lại cười vang.

Ôn Dung lần đầu đi xa, sau khi tỉnh ngủ thì ngồi dán mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật và con người đều thấy lạ lẫm.

Thẩm Thời Kim sợ gió lạnh, quàng thêm tiểu thảm lên cổ y, nhưng vẫn để y tự do ngắm cảnh, không ngăn cản.

back top