Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 159

 

Chương 159 – Bình An Khóa

“Tiểu Nhị…” Ôn Dung tựa vào vai Thẩm Thời Kim, nhỏ giọng gọi.

“Ân?”

“Ngươi còn mang bạc bên người không?” Giọng điệu của y mang theo vài phần lo lắng. Trong bụng thầm nghĩ: nếu hắn đem hết bạc dốc ra, vậy thì chẳng phải bọn họ không còn lộ phí để quay về sao? Nếu thực sự không có bạc, chắc hẳn Viện trưởng Sở cũng sẽ nghĩ cách cho bọn họ hồi phủ thôi.

Thẩm Thời Kim nhướng mày: “Ngươi hỏi việc này làm chi?”

Ôn Dung chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Chỉ là… tò mò thôi.”

Khóe môi Thẩm Thời Kim cong lên, khẽ cười: “Bạc của ta đều giao cho Tiểu Bảo quản cả rồi. Chẳng lẽ ngươi đã tiêu sạch?”

“Đều… đều cho ta hết? Một đồng cũng chẳng giữ lại sao?” Ôn Dung mở to mắt, giọng nói run run.

“Ân.”

“Thế nào rồi, Tiểu Bảo?”

“Ta… ta không còn một đồng nào thật sao?” Y lại gặng hỏi.

Thẩm Thời Kim gật đầu: “Phải, một văn tiền cũng chẳng còn.”

“Mới khi nãy vẫn còn mấy văn, ngươi lại lấy đi mua hoành thánh cho ta ăn rồi.”

“A…” Đôi mắt Ôn Dung càng mở to, chỉ biết thì thầm: “Hảo thôi.”

Ôn Dung siết chặt túi nhỏ trong tay, nhẹ giọng thở dài: “Không sao, ta vẫn còn chút bạc.”

Túi ấy chính là tiền lì xì Tết năm trước, Thẩm Thời Kim cho y. Y vẫn luôn tiếc chẳng nỡ tiêu, nhưng nếu bây giờ thật sự không có bạc, cũng đành lấy ra mà dùng.

Thẩm Thời Kim cười nhẹ: “Tiểu Bảo định mua gì?”

“A?”

“Nếu không mua đồ vật, chẳng lẽ ném đi?”

Ôn Dung cúi đầu, khẽ lí nhí: “Ta… ta…”

Nét cười nơi khóe môi Thẩm Thời Kim càng ôn nhu: “Tiểu Bảo, bạc là chuyện nhỏ. Chỉ cần ngươi chịu cho ta một cái cảm tạ quyền là đủ rồi.”

Ôn Dung liếc hắn, nhỏ giọng thú nhận: “Ta đem đi… đánh cuộc rồi.”

“Đánh cuộc?!” Hai mắt Thẩm Thời Kim trợn tròn. Trong đầu hắn nghĩ đến vô số khả năng, nhưng tuyệt không ngờ lại là chuyện này.

Hắn kéo Ôn Dung lại gần, hạ giọng: “Là ai dẫn ngươi đi? Ngươi đặt bao nhiêu? Có vay mượn ai chăng?”

Trong lòng Thẩm Thời Kim, việc đánh bạc vốn chướng khí, một khi nhiễm vào, nhẹ thì bại gia, nặng thì cửa nát nhà tan.

“Ngươi có vào sòng bạc kia không?” Giọng hắn thoáng trầm xuống.

“Không… không có. Chỉ là ở ngay lầu một khách điếm thôi.” Ôn Dung vội đáp.

“Vậy ngươi cược bao nhiêu?”

“Ngũ lượng bạc.”

“Đều thua sạch rồi ư?”

“Không… chưa khai cuộc, còn chưa biết là được hay thua…”

Thẩm Thời Kim nhíu chặt mày: “Ở khách điếm mà cũng dám bày trò?”

Ôn Dung gật đầu: “Bọn họ cược ai sẽ đứng đầu bảng. Chỉ có Viện trưởng Sở đặt vào ngươi, còn lại đều không tin. Ta… ta thấy tức thay ngươi, liền…”

“Liền đem năm lượng bạc đặt vào, cược ta đoạt thủ bảng?”

“Ân.” Ôn Dung cúi đầu, thành thật đáp. Sau đó lí nhí: “Tiểu Nhị, xin lỗi.”

Thẩm Thời Kim bật cười: “Bảng còn chưa yết, cũng chưa chắc thua.”

“Thật sao? Nhưng vạn nhất…”

“Nếu thật sự không đỗ đầu bảng, cũng là lỗi ở ta chưa đủ bản lĩnh, nào phải lỗi của Tiểu Bảo.”

“Tiểu Nhị nhất định sẽ đỗ!” Ôn Dung vỗ ngực chắc nịch.

Thẩm Thời Kim nheo mắt cười: “Hảo.”

Ôn Dung dè dặt hỏi: “Ngươi… không giận chứ?”

“Thua bạc lần này là lỗi của ta. Sau này ta sẽ kiếm nhiều bạc, bù cho ngươi. Ta biết bài bạc là sai, ta hứa sẽ sửa.”

“Nga.”

“Ta thật sự biết sai rồi, ta không thích đánh bạc, chỉ là nhất thời tức giận khi chẳng ai tin ngươi.”

Bàn tay Thẩm Thời Kim vỗ nhẹ sau lưng y, thấp giọng: “Bạc thì có thể tính toán, nhưng vụng trộm đi đánh bạc thì không phải trò của hài tử ngoan. Vi phu phải phạt ngươi, ngươi tâm phục khẩu phục chứ?”

Ôn Dung thấy hắn không hề nói giỡn, đành gật đầu thật thà.

Thẩm Thời Kim khẽ cười: “Đã vậy, từ nay đến khi yết bảng, chúng ta chỉ được ăn chay qua ngày.”

“Ăn chay?!” Hai mắt Ôn Dung tròn xoe, không dám tin.

“Đúng vậy. Nếu dính phải thói xấu này, chẳng chừng cả gia sản cũng tiêu tan. Đến lúc ấy, chớ nói mấy ngày ăn chay, ngay cả cơm trắng cũng chẳng có mà ăn.”

“… Nhưng ta còn đang cần tẩm bổ thân mình…” Ôn Dung lí nhí.

“Thế thì mấy hôm nay tạm gác lại, không được bồi bổ gì cả.” Thẩm Thời Kim dứt khoát.

“Dạ…” Ôn Dung chui tọt vào chăn, giọng nghèn nghẹn: “Ta biết rồi…”

Thẩm Thời Kim nghiêng người: “Giận sao?”

“Không…”

“Thật chứ?”

“Thật! Thật thật thật!”

Những ngày kế tiếp, Ôn Dung vừa cầu khẩn vừa niệm thầm:

“Lão Thiên gia, Bồ Tát, Tam Thanh Tổ Sư, xin phù hộ cho Tiểu Nhị đỗ thủ bảng a!”

“Còn có Khổng Phu Tử, cũng xin ra tay giúp đỡ.”

“Chỉ cần Tiểu Nhị đỗ, ta nguyện trai giới mười ngày, thay hắn tích đức!”

Ăn chay vốn là bị phạt, nhưng y vẫn coi như thành tâm cầu nguyện. Nếu Bồ Tát thấy được, nói không chừng sẽ động lòng.

Lúc cơm tối, Viện trưởng Sở gắp cho Ôn Dung một miếng thịt: “Tiểu Dung, ăn chút đi.”

Đôi mắt Ôn Dung sáng rực, vừa định đón lấy, thì đũa của Thẩm Thời Kim đã gắp miếng thịt ấy trở về.

Hắn cười: “Thưa lão sư, Tiểu Bảo đã phát nguyện cầu ta đỗ bảng, nên phải trai giới để tích đức cho ta.”

Viện trưởng Sở nhướng mày: “Thật vậy sao?”

Ôn Dung nhìn nụ cười nơi khóe miệng Thẩm Thời Kim, lại nhìn đến ánh mắt Viện trưởng, đành nghiến răng đáp khẽ: “Vâng…”

“Ha ha, đứa nhỏ này tuy mê tín, nhưng tâm ý cũng là tốt.”

Thẩm Thời Kim cười gật đầu: “Đúng thế.”

Cơm nước xong, hắn dẫn Ôn Dung đi dạo chợ, nhưng chỉ ngắm không mua. Ôn Dung nước miếng sắp rớt, mà hắn một món cũng chẳng chịu mua.

Trở về khách điếm, Ôn Dung như con cá nóc nhỏ, phồng má đầy oán khí.

Thẩm Thời Kim nhìn dáng vẻ đáng thương ấy, chỉ thấy thú vị, nhưng không hề mềm lòng. Dù lần này chẳng tính là đánh bạc thật sự, nhưng cửa đã mở thì phải cho y nhớ kỹ, để không dám tái phạm.

Tối đến, Ôn Dung còn dỗi một chút, song cuối cùng vẫn mềm lòng tha thứ cho Thẩm Tiểu Nhị. Bởi hắn đã mua tặng y một chiếc bình an khóa bằng bạc, khắc hai chữ Bình An tinh xảo, sáng bóng vô cùng.

Ôn Dung vừa giận vừa mừng, khóe môi cong cong mà cố nén: “Ta đâu phải tiểu oa nhi, làm gì cho ta cái này?”

Nhưng hai tay lại nâng niu, trong mắt toàn là thích thú.

Thẩm Thời Kim mỉm cười: “Không ưng sao?”

“Ưng thì ưng… Nhưng chẳng phải ngươi không cho ta ăn thịt, còn nói chẳng thương ta…” Ôn Dung hừ khẽ.

Thẩm Thời Kim nhướng mày, bật cười: “Tiểu Bảo rõ là không ngoan, còn dám trách ta?”

Ôn Dung hừ một tiếng, quay đầu đi, ôm khóa bạc mà ngắm nghía, rồi lấy khăn lau từng chút, như sợ dính bẩn.

Thẩm Thời Kim nhìn thấy, trong lòng dở khóc dở cười. Thật ra bạc trong tay hắn chẳng còn bao nhiêu, cố mua cái khóa này đã tốn hai lượng, giờ chỉ dư lại mấy trăm văn, phải dè sẻn mấy ngày tới.

“Tiểu Nhị, khóa này ta để đâu bây giờ?”

“Ngày khác ta mua cho ngươi sợi dây tơ, kết thành dải buộc, ngươi mang theo bên người.”

“Ân!”

“Nhưng nếu làm hỏng thì sao?”

“Thì ta lại đánh cái khác, ngươi cứ yên tâm mà đeo.”

Ôn Dung gật đầu liên hồi: “Ta sẽ giữ gìn cẩn thận.”

“Hảo, Tiểu Bảo ngoan lắm.” Thẩm Thời Kim xoa đầu y, mỉm cười.

Ôn Dung vẫn lo lắng: “Có ai trộm đi mất không? Hay ta cất dưới gối? Mà thôi… chắc cất ở quần áo cũ… Không, gối đầu vẫn an toàn hơn…”

Thẩm Thời Kim chỉ lắc đầu cười, để mặc y xoay vần. Cuối cùng, Ôn Dung ôm chặt trong tay, nhất quyết không rời.

Sáng hôm sau, hiếm hoi Ôn Dung dậy sớm, đi khắp nơi khoe khóa bạc. Từ khách điếm đến viện, ai nấy đều biết Tiểu Bảo có bình an khóa Thẩm Tiểu Nhị tặng.

Thẩm Thời Kim thấy vậy, vừa buồn cười vừa bất lực.

 

back top