Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 31

 

Chương 31: Đổi tư thục

“Chu thúc, Minh Triều không phải cố ý bướng bỉnh, hắn cũng là bị oan uổng.”
Thẩm Thời Kim đem lời Chu Minh Triều nói thuật lại cho Chu Toàn nghe. Chu Toàn nghe xong, trong lòng chỉ tin ba phần, vẫn nghĩ phần lớn là nhi tử bướng bỉnh.

“Nếu đã nói oan uổng, vậy cũng không thể không đi đọc sách chứ.”

“Minh Triều nói phu tử tuổi đã lớn, giảng bài nghe không rõ.”

“Có lẽ… đổi cho Minh Triều một vị phu tử khá hơn thì tốt.”

Chu Toàn giận dữ quát vào trong phòng:
“Tiểu tử thúi, yêu cầu nhiều thế, trong nhà nhiều tiền lắm sao? Để cho ngươi giày xéo hả?”

Hồ Thúy Lan nghĩ tới vị phu tử kia, nhỏ giọng phụ họa:
“Quả thật, phu tử tuổi cao, lời nói đứt quãng, ta nghe cũng không rõ.”

Chu lão thái thái cũng vội chen lời:
“Đúng vậy, định là phu tử dạy không tốt. Gần đây Minh Triều cũng biết sửa tính, ngoan hơn rồi.”

Thôn trưởng vốn còn có chút giận, nhưng nhìn tôn nhi bị đánh như vậy, trong lòng cũng mềm xuống, thở dài nói:
“Đừng đánh nữa, việc này chúng ta bàn bạc lại.”

Chu Toàn nghe thế, đành gật đầu:
“ Được.”

Hồ Thúy Lan quay sang Thẩm Thời Kim, dịu giọng:
“Minh Triều làm phiền ngươi rồi. Hôm nay ngươi tới nhà ta, chắc cũng chưa ăn cơm? Hay là ở lại dùng bữa với thím.”

Thẩm Thời Kim lắc đầu, xua tay:
“Đa tạ thím, việc đã giải quyết xong, ta nên về trước, bằng không nương lại lo.”

Nói rồi đứng dậy cáo từ. Hồ Thúy Lan vội vàng đưa cho hắn một khối điểm tâm, cười bảo:
“Cầm mà lót dạ đi.”

“Đa tạ thím.”

“Đứa nhỏ này, thật là khách khí quá.”

Thẩm Thời Kim về nhà, đem chuyện nói lại cho Triệu thị. Triệu thị nhìn nhi tử, trong lòng cảm khái: có đứa trẻ đến là để báo ân, có đứa lại như báo oán. Tiểu Nhị của nàng hẳn là báo ân, đời trước nàng nhất định đã tích nhiều phúc đức, nên kiếp này mới có đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy.

Ở thư viện, Thẩm Thời Kim cùng bạn học đều quen thuộc, nhất là Triệu Văn Hiên – hai người là đồng môn thân thiết nhất, cũng đều là hài tử thông tuệ bậc nhất.

Cao phu tử rất thích hai đứa nhỏ này, thường ngày dạy học, hai đứa cũng đều là hăng hái nhất. Đến giờ nghỉ trưa, sau khi cơm nước xong, Thời Kim và Triệu Văn Hiên đều tự nguyện giúp Mã thị thu dọn. Mã thị vốn không cho động tay, nhưng cũng không ngăn nổi bọn nhỏ một lòng muốn giúp.

Trong nhà, việc nặng nhẹ đều do sư nương gánh vác, phu tử thì một chút cũng không động. Thậm chí có khi ông muốn động tay, Mã thị còn trách, thành ra phu tử dần bị chiều hư.

Ngay cả ngoài ruộng cũng thế. Hạt thóc của nhà phu tử, đều là Triệu Văn Hiên thấy không đành lòng, liền kéo cả Thẩm gia ra giúp gặt, còn phu tử thì một chút cũng chẳng đụng. Cố Tầm cũng là kẻ nhiệt tâm, mỗi khi nghỉ học liền chạy tới giúp Mã thị thu hoạch.

Cao phu tử tuy học vấn cao, nhưng việc nhà lại bỏ mặc hết, dân trong thôn khó tránh khỏi bàn tán vài câu. Bất quá, ông vốn ít ra ngoài, mấy lời ấy cũng chẳng lọt đến tai.

Ngày nọ, trong giờ học, Thời Kim bụng cồn cào, liền ra ngoài. Ai ngờ vừa đi, đã thấy sư nương ngã lăn xuống đất.

“Nhanh! Phu tử, phu tử! Sư nương… sư nương té xỉu rồi!”

“Cái gì?” Cao phu tử hoảng hốt chạy ra, thấy Mã thị nằm ngất trong sân, lập tức ôm vào phòng.

“Ta đi mời đại phu!” – Cố Tầm lẹ làng cất bước.

Thẩm Thời Kim vội rót một chén nước, nhỏ giọng:
“Phu tử, môi sư nương khô quá, lấy nước thấm môi cho người đi.”

Cao phu tử luống cuống, cầm chén nước lại lỡ làm ướt cả áo nàng. Cuối cùng Triệu Văn Hiên không nhịn nổi, đành bón nước cho sư nương.

Đại phu trong thôn chẳng mấy chốc đã tới, bắt mạch xong liền cười:
“Chúc mừng Cao phu tử, đây là hỉ sự.”

“Hỉ sự?” Cao phu tử còn chưa hiểu.

Triệu Văn Hiên cười nói:
“Ta đoán rồi, sư nương có hỉ, chúng ta sắp có tiểu sư đệ hay tiểu sư muội!”

Đại phu gật đầu:
“Đúng vậy.”

Cao phu tử mừng rỡ, vội hỏi:
“Tức phụ ta không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là quá mức mệt nhọc, ta kê cho ít thuốc an thai, tĩnh dưỡng là ổn.”

“Đa tạ đại phu!”

Ông muốn lấy bạc, lại chẳng biết ở đâu, đành đỏ mặt:
“Đại phu, tiền thuốc… hôm khác có được không?”

Đại phu xua tay:
“Hành, ta đi bốc thuốc trước.”

Mã thị tỉnh lại lúc giữa trưa, Cao phu tử đã tự tay nấu cơm cho lũ nhỏ. Bà mừng rỡ khi nghe tin mình có thai, nhưng vẫn cười bảo:
“Cũng không thể để bọn nhỏ bị đói bụng.”

Ông gật đầu: “Hảo.”

Sau bữa, Mã thị định đi trả tiền thuốc, Thẩm Thời Kim liền can:
“Sư nương, để chúng ta đi, người phải nghỉ ngơi cho khỏe.”

Mã thị cười, đưa cho mỗi đứa một quả:
“Kia, phiền các ngươi vậy.”

Triệu Văn Hiên và Thẩm Thời Kim tay cầm quả, ríu rít đi đưa tiền.

Vài ngày sau, sáng sớm Thẩm Thời Kim thức dậy, liền thấy Chu Minh Triều đang ở trong nhà mình.

“Minh Triều, ngươi không đi học sao, chạy qua đây làm gì?”

Chu Minh Triều cười hì hì:
“Cha mẹ ta đồng ý rồi, cho ta cùng ngươi đi tư thục học.”

“Thật sao?”

“Ân, tự nhiên! Mẹ ta nói nếu ta nguyện ý, ngày mai sẽ đi nộp tiền.”

“Kia thật tốt quá, chúng ta có thể cùng nhau đọc sách.”

“Đúng vậy.”

Hai người hớn hở đi học. Chu Minh Triều vốn hoạt bát, chẳng mấy chốc đã hòa nhập cùng chúng bạn.

Cao phu tử vốn không sợ trò nghịch, thấy Chu Minh Triều muốn tới, cũng vui vẻ hoan nghênh. Ngày hôm sau, Hồ Thúy Lan mang con tới nộp học phí, song vẫn cẩn thận dò hỏi, muốn chắc rằng Cao phu tử thật có thể quản được cái tiểu khỉ này, bằng không nàng cũng không yên lòng.

 

back top