Chương 63: Đào Măng
Sáng hôm sau, Thẩm Thời Kim và Ôn Dung mang đồ nghề đi tìm Chu Minh Triều, nửa đường đã gặp hắn chạy tới.
“Nãi nhất định bắt ta ăn cơm xong mới được đi, hắc hắc, lần sau ta tới sớm hơn.” Chu Minh Triều gãi đầu cười.
Thẩm Thời Kim cũng cười: “Không muộn đâu, đi thôi.”
“Ân.”
Ba người lại cùng ngồi xe bò, đến tiệm vải dọn bàn ra rồi bày quán ở chỗ cũ. Lúc này đã có người chờ sẵn.
“Tiểu oa nhi, bánh của ngươi hôm qua ta nhớ mãi cả ngày, sáng nay phải tới sớm.” Người nói là một lão nhân râu bạc.
Thẩm Thời Kim gật đầu cười: “Cảm tạ đại gia đã chiếu cố sinh ý của chúng ta.”
“Ai u, thơm quá! Hôm qua không mua được, hôm nay nhất định phải ăn thử, không thì ta phải mắng mất.”
Thẩm Thời Kim cười đáp: “Chúng ta hôm qua ở đây bày quán cả ngày. Nếu không ngon, sao lại có nhiều người mua vậy chứ?”
Cậu bày bàn, nhóm lửa, làm nóng chảo. Ôn Dung cùng Chu Minh Triều lau bàn sạch sẽ. Người xếp hàng càng lúc càng đông, Thẩm Thời Kim tay nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc từng chiếc bánh vàng giòn đã ra lò.
Cắt bánh thành khối, đặt lên bàn, Ôn Dung dùng kẹp gắp cho khách. Chu Minh Triều phụ trách thu tiền. Sinh ý lại náo nhiệt như hôm qua, phần lớn khách mua loại “đại phân”.
Bánh gói trong lá trúc lớn của thôn, loại đại phân phải dùng hai lá gói mới kín. Ăn tiện lắm, vừa đi dạo phố vừa cắn từng miếng.
Có khách chưa quen dùng thẻ tre, khách hôm qua liền nhiệt tình chỉ dẫn, ai nấy đều thấy tiện lợi.
Thẩm Thời Kim nhắc: “Chỉ để dễ ăn thôi, mọi người nhớ cẩn thận, đừng để tiểu oa nhi dùng, kẻo chọc vào tay.”
“Đúng vậy, tiểu lão bản nhắc đúng.”
Tiếng cười nói rộn ràng.
Giữa lúc ấy, mấy vị nha dịch tiến lại. Thẩm Thời Kim thoáng căng thẳng, nghe đồn nha dịch nhiều nơi hay ức hiếp dân, chẳng lẽ hôm nay hắn xui xẻo gặp phải?
Mặt ngoài cậu vẫn bình tĩnh, trong lòng lại run. Chu Minh Triều cũng toát mồ hôi.
“Hô… vài vị nha dịch thúc, có chuyện gì sao?” Thẩm Thời Kim mỉm cười chào.
Nha dịch thấy quán do một tiểu oa nhi bán, liền cười: “Nghe hương thơm quá, nên tới xem thử.”
Thẩm Thời Kim thở phào, hóa ra họ đến ăn. Cậu cười nói: “Đây là tương hương bánh, các thúc muốn nếm thử không?”
“Hảo, cho chúng ta nếm chút.”
Thẩm Thời Kim gật đầu, cắt nửa chiếc bánh, dặn Chu Minh Triều: “Minh Triều, đưa cho các vị thúc cùng khách nhân nếm thử.”
“Hảo!”
Lý nha dịch ăn một miếng, mắt sáng lên: “Ngon lắm! Bán thế nào?”
Thẩm Thời Kim cười đáp: “Có ba loại: tiểu phân ba văn, trung phân năm văn, đại phân chín văn. Cả chiếc lớn thì ba mươi văn, tương đương ba phần đại cộng thêm một phần trung, mua vậy có lợi hơn.”
Mấy nha dịch đều khen ngon. Một người cười: “Chúng ta vừa lĩnh tiền tiêu vặt, mua một cái lớn mang về chia cho huynh đệ.”
“Hảo!”
Thẩm Thời Kim lại đổ bánh ra, cố ý cắt nhỏ hơn. Lý nha dịch hỏi: “Sao cái này nhỏ thế?”
Thẩm Thời Kim ngượng ngùng cười: “Ta nghĩ các thúc mang về huyện nha ăn, người đông, nên cắt nhỏ cho mọi người đều nếm được.”
“Ngươi nghĩ chu đáo thật.” Lý nha dịch gật đầu.
Ôn Dung bận rộn gói bánh, lỡ bị phỏng tay mà vẫn cố làm. Nha dịch vừa ăn vừa cười khen: “Thơm quá, giòn ngoài mềm trong, mè hương đậm lắm.”
Đợi họ đi rồi, Thẩm Thời Kim xấu hổ nói với khách: “Vừa rồi cắm hàng, ta sẽ cắt thêm nửa cái bánh để mời mọi người nếm thử.”
Khách vốn không dám kêu ca, giờ được ăn miễn phí lại càng vui. Ai nấy khen không ngớt: “Giòn giòn, thơm nức mè hành!”
Trong khi đó, Lý nha dịch mang bánh về nha môn. Mọi người ngửi mùi liền bu lại xin nếm.
Sư gia cau mày quát: “Đi tuần tra mà về nhanh thế?”
Lý nha dịch lanh trí, cười nói: “Sư gia, chúng ta biết ngài chưa ăn sáng, nên mua bánh về hiếu kính.”
Sư gia hừ một tiếng, song cũng nhận, còn mang một phần vào cho huyện lệnh.
Huyện lệnh nếm thử, gật đầu khen: “Không tồi, rất thơm, tiếc là hơi nguội.” Rồi sai ngày mai lại mua thêm để huynh đệ cùng ăn, tiền sẽ tính vào công quỹ.
Đám nha dịch nghe xong thì mừng rỡ, vốn chỉ ham ăn, ai ngờ còn thành việc tốt.
…
Bên kia, Hồ Thúy Lan đi hái lá tre. Không ngờ trong rừng lại gặp măng mùa đông. Đây chính là của hiếm!
Nàng mừng rỡ, vội tìm Triệu thị. Hai người lén lút cõng sọt ra đào, Hồ Thúy Lan được một sọt đầy, Triệu thị yếu sức hơn, được nửa sọt.
Nhìn những đọt măng trắng nõn, Triệu thị cười rạng rỡ: “Măng mùa đông này thật mập mạp a.”
Hồ Thúy Lan gật đầu: “Đúng vậy, nhờ bọn nhỏ bày quán, ta mới ra trẩy lá, bằng không đã bỏ lỡ rồi.”
Măng mùa đông vốn hiếm, có tiền chưa chắc mua được, năm nay rét mướt thế mà vẫn mọc. Hai người hớn hở khiêng sọt về, lòng vui như mở hội, còn giả vờ như không có gì, tránh để thôn nhân bắt gặp.
“Hôm nay ta sẽ sang bàn với ngươi thêm.” Hồ Thúy Lan thì thầm.
Triệu thị gật: “Được, ta nhóm lửa sẵn cho vượng.”
Về nhà, nàng ngắm sọt măng béo mập, mùi hương tươi mới lan tỏa, nghĩ thầm: Món này để dành ăn đã hiếm, nếu mang ra chợ bán, hẳn sẽ được một khoản không nhỏ.