Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

chương 78

 

Chương 78 – Bán hạt dẻ

Số hạt dẻ còn dư, Triệu thị nghĩ hay là rang lên mang ra chợ bán, chỉ không biết có ai mua hay không.

Đang nghĩ ngợi, thì Lý thị cùng Hồ Thúy Lan cùng nhau đến.

“Các ngươi tới sao?” Triệu thị thoáng ngạc nhiên, tưởng các nàng lại bận bán bánh, sao giờ này còn sang.

Lý thị cười đáp: “Ta với Thúy Lan bàn nhau, hạt dẻ để trong nhà cũng chỉ ăn dần, chi bằng đem bán, đổi chút thịt mang về. Nên sang hỏi ngươi định thế nào.”

Triệu thị cười: “Ta cũng định bán, chỉ là nhiều thế này, biết bán cho ai bây giờ?”

“Cha chồng ta quen lão bản tiệm tạp hóa trên chợ, chúng ta tính đi hỏi thử. Nếu bọn họ muốn thì mai cõng lên. Nếu không cần, thì lúc bán bánh ta với Thúy Lan sẽ đem theo ít hạt dẻ rang bán.”

“Hảo a, nhà ta cũng tham gia.” Triệu thị gật đầu.

“Vậy được rồi, nếu họ chịu mua, mai chúng ta cùng nhau bán.”

“Ân.” Triệu thị cười: “Phiền các ngươi đi một chuyến trước.”

Hồ Thúy Lan xua tay: “Tiện đường thôi.”

Triệu thị bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, các ngươi thử hỏi luôn mấy tửu lâu, quán trà. Người uống trà thường thích nhấm nháp hạt, quả khô.”

“Hảo, chúng ta nhớ kỹ.”

Thế là Hồ Thúy Lan cùng Lý thị trước đi bán bánh, rồi ghé tiệm tạp hóa. Lão bản tạp hóa tính tình cũng dễ, nhưng không lấy nhiều, chỉ mua năm mươi cân. Hai nàng lại ghé quán trà, mấy nhà đầu đều không cần, đến sau mới có một quán chịu mua, song cũng chỉ lấy hai mươi cân. Số còn dư, đành để lại tự rang bán.

Trong khi đó, Chu thôn trưởng cùng Chu lão thái thái lại vào núi nhặt hạt dẻ. Người trong thôn thấy, liền tò mò hỏi.

Thôn trưởng cũng không giấu: “Đi nhặt hạt dẻ thôi.”

“Chúng ta ở đây làm gì có hạt dẻ, thôn trưởng chẳng lẽ hồ đồ rồi?” Có người cười nhạo.

“Ha ha, tin hay không tùy các ngươi.”

Trong núi vốn chẳng có bao nhiêu, sớm muộn cũng sẽ có người biết. Nếu họ không tin, thì cũng mặc.

“Thôn trưởng, thật là hạt dẻ sao?” Một hán tử nhận ra, hỏi lại.

“Phải, là hạt dẻ rừng.”

“Còn nhiều không?”

“Cũng có, nhưng không nhiều lắm.”

“Thế ta phải đi xem thử.” Hán tử cười nói.

Thôn trưởng gật đầu. Người trong thôn ai cũng khó sống, thứ nhặt được thì để cả thôn cùng hưởng cũng chẳng sao. Có người chỉ nghĩ bụng: dù không bán được, nhưng là đồ nhặt không mất tiền, mang về làm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ cũng tốt.

Có người khác còn động ý: “Ta cũng đi xem, biết đâu nhặt được tùng quả.”

Chu thôn trưởng chẳng để tâm, chỉ cõng sọt về nhà.

Hồ Thúy Lan chạy ra tiếp, nhanh tay nhận sọt từ tay cha mẹ chồng, cười nói:
“Cha mẹ, hôm nay chúng con đi hỏi rồi. Tiệm tạp hóa chịu mua ba văn một cân, còn có một quán trà cũng nhận. Chúng con bàn, chắc còn dư lại một ít, thì để tự rang đem bán.”

Chu thôn trưởng nghe thế thì vui vẻ: “Hảo a, giá này cũng không tệ. Đại hạt dẻ rang lên cũng chỉ ba văn một cân, các ngươi bán được bằng giá là may rồi.”

Hồ Thúy Lan cười: “Cũng là nhờ cha chồng quen biết, lão bản tạp hóa nể mặt mà ra giá tốt. Ông ấy còn nói hạt dẻ rừng này ngọt hơn loại lớn.”

“Hảo, hảo.” Chu thôn trưởng nghe con dâu nói vậy, trên mặt hiện rõ ý cười.

“Chúng con nghĩ, trước hết bán giúp Triệu muội muội một phần. Nàng không đi bán bánh được. Phần dư thì con với Lý thị chia nhau.”

“Được, các ngươi thương lượng với nhau là tốt rồi.”

Chu thôn trưởng lại nói: “Nếu không nhờ Thẩm gia tiểu nhị, nhà ta cũng chẳng có cơ duyên này. Đúng như các ngươi nói, mấy nhà thương lượng với nhau là được.”

Chu lão thái thái cũng gật đầu: “Phải. Chúng ta mấy nhà quan hệ thân, chịu khó thêm chút cũng chẳng sao.”

Hồ Thúy Lan cười ngọt: “Vẫn là nương khéo lo toan, con nhớ kỹ.”

Chu lão thái thái xua tay: “Nương già rồi, về sau cái nhà này vẫn phải ngươi làm chủ.”

Bên kia, Lý thị cũng bàn với Triệu thị. Triệu thị tự nhiên đồng ý. Lý thị cười nói:
“Tiểu tẩu tử, vậy ta về chuẩn bị sẵn, mai đỡ phải chạy lại.”

“Hảo, phiền ngươi.” Triệu thị nói.

Lý thị xua tay: “Tẩu tử, nói chi lời khách sáo. Nhà ta nhờ ngươi với tiểu nhị, kiếm không ít tiền, nào có gì phiền.”

Rồi Lý thị lại hạ giọng: “Tẩu tử, ta nói lời thật lòng, ngươi và tiểu nhị hảo, ta đều ghi nhớ. Ngươi với tiểu nhị, ta với lão nhị nhà ta, tuy đã tách khỏi Thẩm gia, nhưng chúng ta vẫn luôn là người một nhà. Ta xem ngươi như thân tỷ tỷ. Ngươi đối với Nhị Nha cũng tốt, ta cũng đều để trong lòng.”

Triệu thị cười: “Những lời này không cần nói, chúng ta đều hiểu trong lòng.”

Lý thị gật đầu cười: “Vậy thì tốt. Tẩu tử cũng đừng khách khí với ta. Bằng không… Nhị Nha năm nay có thu y, ta cũng phải góp chút bạc.”

Lần trước Triệu thị may cho Nhị Nha bộ quần áo mới, Lý thị khăng khăng trả tiền. Triệu thị không nhận, nhưng Lý thị cũng ngại chiếm tiện nghi, nên chia phần rau trong nhà cho Triệu thị. Ở trong thôn, rau dưa đều tự trồng, vốn đã chẳng đủ ăn, thường ai cũng tiếc chẳng dám cho.

Sau đó, Lý thị cùng Hồ Thúy Lan đem hạt dẻ bán. Lý thị cầm tiền mua chăn bông cho nhà, còn Hồ Thúy Lan thì đem đưa cho bà bà giữ. Chu lão thái thái ban đầu không nhận, Hồ Thúy Lan khéo miệng dỗ dành, nói để dành cho Minh Triều sau này cưới vợ. Lão thái thái lúc ấy mới nhận, mặt mày hớn hở.

Bà cụ vui vẻ đi khoe khắp thôn: con dâu mình vừa chăm chỉ, lại vừa hiếu thuận. Trong nhà nhờ thế cũng khá hơn nhiều.

Hồ Thúy Lan ghi nhớ ân tình ấy, càng thêm hiếu thuận với Chu lão thái thái. Rốt cuộc, ngày thường tuy Chu lão thái thái hay lắm mồm, nhưng chưa từng hành hạ con dâu. Nhờ vậy, ngày tháng của nàng trong thôn thực sự rất tốt.

 

back top