Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 82

 

Chương 82: Các nhà giúp đỡ

Sáng hôm sau, Thẩm Thời Kim cùng Ôn Dung đã dậy thật sớm đi học. Thẩm Thời Kim cẩn thận bưng một bát mì lớn, còn Ôn Dung thì ôm hai quả trứng gà.

Dọc đường đi, Ôn Dung cứ dán mắt vào tay Thẩm Thời Kim, sợ nàng sơ ý làm đổ bát mì. Cũng may Thẩm Thời Kim bước từng bước vững vàng, không hề sánh ra giọt nào.

Đến cửa Cao gia, gặp phu tử, Thẩm Thời Kim liền lễ phép cười chào:
“ Chào phu tử .”

Cao phu tử đang ôm chồng quần áo dơ, thần sắc có chút luống cuống. Thấy bọn nhỏ, thầy chỉ gật đầu.

Thẩm Thời Kim liền vui vẻ nói:
“Phu tử, đây là nương ta nấu mì, sợ ngài sáng sớm lo cho sư nương không kịp ăn, nên bảo ta mang tới, xin ngài nếm thử.”

Ôn Dung nhanh nhẹn bưng chén, Thẩm Thời Kim chia mì ra: một bát lớn, một bát nhỏ. Ôn Dung còn lặng lẽ bỏ quả trứng to vào chén nhỏ, phần của phu tử.

Thẩm Thời Kim đặt mì lên bàn, cười dặn:
“Phu tử, nhớ ăn kẻo nguội.”

Nói rồi, hai đứa nhỏ rón rén vào nhà trong.

Thẩm Thời Kim cười khanh khách:
“Sư nương, ngài đã dậy chưa?”

Trong phòng, giọng Mã thị dịu dàng truyền ra:
“Dậy rồi.”

“Sư nương, đây là mì nương ta nấu, người nếm thử xem có ngon không.”

Mã thị khẽ trách:
“Sao lại bày vẽ như thế, các con cũng không biết ngượng.”

Dẫu khuôn mặt còn tái nhợt, nàng vẫn giữ vẻ ôn nhu thường ngày.

Thẩm Thời Kim cười:
“Sư nương đừng chê, nương ta còn cố ý nêm nhạt để hợp khẩu vị ngài.”

Mã thị cũng vừa mệt vừa đói, ngày hôm qua sinh xong, phu quân chỉ mừng quýnh mà quên để ý nàng có ăn hay chưa, cuối cùng nàng lả đi vì mệt. Nay có bát mì nóng hổi đặt trước mặt, lòng thấy ấm áp.

Thẩm Thời Kim kéo bàn nhỏ đặt lên giường, kê thêm gối cho sư nương:
“Sư nương ăn đi, để con trông muội muội.”

Mã thị gật đầu:
“Hảo.”

Trong bát nhỏ, sợi mì trắng nõn, nổi bật quả trứng gà vàng ươm, điểm thêm hành xanh và lá cải non vừa hái, mùi hương thanh đạm mà ngọt lành.

Nàng ăn một miếng, liền mỉm cười:
“Ngon lắm.”

Thẩm Thời Kim tươi rói:
“Sư nương thấy ngon là tốt rồi, mai con lại mang đến.”

Mã thị vội lắc đầu:
“Không được, phiền các con quá rồi.”

“Có gì mà phiền, ngày thường sư nương thương chúng con, nay đến lượt chúng con hiếu kính lại.”

Ôn Dung cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau chăm sóc sư nương.”

Ngoài cửa, Chu Minh Triều vừa dạy phu tử giặt áo, vừa cười nhìn. Phu tử vốn là nam nhân, việc giặt giũ chẳng quen, động tác vụng về, trái hẳn với sư nương ngày thường dịu dàng, nấu ăn ngon, lại chăm lo cho đám học trò chẳng khác gì con ruột.

Trong ký ức bọn nhỏ, mùa đông nàng hay nấu canh táo đỏ, mùa hè thì chè đậu xanh, khi ai mệt mỏi nàng đều bưng bát canh nóng cho uống. Bọn trẻ nhớ rõ từng chút.

“Hiên Nhi, vào đi.” Giọng Mã thị từ trong phòng vọng ra.

Triệu Văn Hiên bưng chén bánh trôi nếp than, cười hì hì:
“Sư nương, xem ta mang gì cho người đây.”

Thẩm Thời Kim cười:
“Hiên ca, lần này ngươi chậm rồi, sư nương đã có mì rồi.”

Triệu Văn Hiên đặt bánh xuống, vẫn cười:
“Hảo, lần sau ta nhất định mang tới trước ngươi.”

Mã thị dịu dàng:
“Đa tạ Hiên Nhi, tâm ý ta nhận, ta sẽ nếm thử.”

Nói rồi nàng nhìn con gái nhỏ đang nằm ngoan, mặt còn hơi nhăn, nhưng làn da trắng trẻo:
“Thật giống sư nương, đẹp lắm.”

Thẩm Thời Kim cũng gật đầu:
“Đúng vậy, tiểu muội muội đẹp, giống hệt sư nương.”

Mã thị bật cười:
“Các con toàn là nịnh ta.”

Ôn Dung thì lẩm bẩm rất nhỏ:
“Giống phu tử… hơi xấu.” Nhưng câu cuối hắn nuốt lại.


Những ngày sau, Lý thị lo cơm nước sáng tối. Bọn nhỏ thay nhau mang đồ ăn sang, có khi còn thi xem ai tới trước. Nhờ thế, Mã thị vốn gầy yếu cũng đầy đặn hơn vài cân.

Bọn trẻ tuy nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, nhớ ai đối xử tốt với mình, liền một lòng đáp lại.

Phu tử lo dạy học, Mã thị sau khi ở cữ xong thì dần gánh vác việc nhà trở lại. Nàng thường cười bảo phu tử:
“Ngươi cứ chăm lo bọn nhỏ và việc học đi, trong nhà có ta là được.”

Phu tử nghe vậy liền gật đầu, lại càng chuyên tâm dạy dỗ.


Một hôm, Thẩm Thời Kim tò mò hỏi:
“Sư nương, tiểu muội muội tên gì vậy?”

Mã thị vừa giặt áo vừa mỉm cười:
“Gọi là Tuệ Tuệ. Phu tử nói: sáng tỏ như ý, tuổi tuổi êm đềm. Lại sinh vào mùa thu, nên lấy chữ ‘tuệ’ trong bông lúa.”

Thẩm Thời Kim gật gù:
“Là cái tên hay. Hy vọng muội muội Tuệ Tuệ tuổi nào cũng êm đềm.”

Mã thị nhìn bé con trong ngực, mỉm cười dịu dàng:
“Có các ca ca tỉ tỉ thương yêu, Tiểu Tuệ nhất định sẽ như vậy.”


Chu Minh Triều rụt rè xin ôm bé. Tiểu Tuệ mềm mại, bé nhỏ, khiến cậu ta ôm mà tay chân cứng ngắc, thì thào:
“ Tiểu muội mềm quá.”

Thẩm Thời Kim cười:
“Tiểu oa nhi mới sinh đều vậy, tiểu muội nhà ta cũng thế.”

Cả bọn ríu rít tranh nhau, thậm chí còn bàn xem ai dạy muội gọi ca ca trước. Trong phòng toàn tiếng cười lanh lảnh.

Mã thị nhìn, lòng cũng mềm mại, khẽ cười một mình.

 

back top