Mang Theo Tiểu Phu Lang Bán Bánh Thi Khoa Cử

Chương 84

 

Chương 84: Thượng tập

Bọn nhỏ đi chơi chợ thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần mua vài món chúng thích ăn là đủ, còn lại chẳng cần sắm sửa gì nhiều.

Năm nay Lý thị làm ăn có chút khấm khá, đối với Nhị Nha cũng rộng tay hơn, đưa cho nàng hẳn ba mươi văn. Nếu đổi lại năm trước, ngay cả trong tay Lý thị cũng chưa chắc có được ngần ấy bạc vụn.


Thẩm Thời Kim cùng mấy người trước tiên kéo nhau đi ăn đại tương cốt. Xương tuy to, nhưng thịt chẳng được bao nhiêu, coi như lót dạ trước. Sau đó lại rẽ vào quán ăn tiểu hoành thánh.

Những chiếc hoành thánh nhỏ xíu, tròn tròn như từng viên bông trắng, thả trong canh trong ngọt, thơm nức. Cả đám đều ăn rất thích.

Chu Minh Triều vốn tính ham ăn, một mình chén hẳn một bát to mà vẫn chưa đã miệng. Nhị Nha thấy vậy, bèn đẩy qua mấy viên trong bát mình.

“Duyệt Nhi muội muội, ngươi ăn đi.” Minh Triều ngượng nghịu nói.

Nhị Nha cười khẽ:
“Minh Triều ca, ta vừa ăn xong xương hầm, giờ bụng no quá, không ăn nổi nữa. Ngươi giúp ta ăn đi.”

Chu Minh Triều còn do dự một chút, cuối cùng gật đầu:
“Hảo, vậy ta không khách khí. Cảm ơn muội muội.”

Ôn Dung thì cặm cụi, cái miệng nhỏ nhắn cứ từng ngụm từng ngụm đưa hoành thánh vào, trông vô cùng đáng yêu.

Thẩm Thời Kim ăn xong, ngồi nhìn Ôn Dung. Hoành thánh nhỏ xíu, vừa khít miệng y, nuốt một hơi là xong, nhìn cũng thú vị.

Ôn Dung thấy y nhìn, ngơ ngác một chút, nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Ngươi cũng muốn ăn sao?”

Thẩm Thời Kim bật cười, lắc đầu:
“Ngươi ăn đi.”

“Hảo.” Ôn Dung ngoan ngoãn gật gật đầu, tiếp tục ăn.


Ăn xong, cả bọn lại mua hồ lô ngào đường, ai cũng cầm một xiên. Nhị Nha thấy đường dính, định mang về ăn sau, Chu Minh Triều liền thúc giục, ánh mắt sáng rực nhìn nàng. Nhị Nha tuy thẹn thùng, nhưng trước đôi mắt sáng trong kia, cuối cùng vẫn cắn một miếng, mặt đỏ hây hây.

Mấy đứa lại ghé mua thêm hạt dưa, lạc rang, cùng vài thứ điểm tâm vặt. Tiền bạc tiêu gần hết, bèn rủ nhau trở về.


“Chờ chút, ta đi xem cái này.”

“Hả?” Thẩm Thời Kim lấy làm lạ.

Chu Minh Triều cười, chạy vụt vào một tiệm bán son phấn. Một lát sau đã xách ra hai hũ nhỏ.

“Ngươi mua gì thế?” Thẩm Thời Kim tò mò.

“Là kem rửa mặt, ta mua cho nương.”

Hắn mở túi cho mọi người xem, bên trong hai hũ gốm nhỏ.

“Sao lại hai cái?”

“Ông chủ nói mua một tặng một.”

Chu Minh Triều quay sang Nhị Nha, nhét luôn một hũ vào tay nàng:
“Cái này ta cũng không dùng, Nhị Nha, cho ngươi.”

Nhị Nha vội lắc đầu:
“Không được, để cho thím dùng đi.”

“Ai nha, một hũ đủ rồi. Ngươi đừng khách khí, thứ này làm từ sữa dê, vừa có thể thoa mặt vừa thoa tay.”

Nói rồi hắn nhét luôn vào tay nàng, chẳng để nàng từ chối.

Thẩm Thời Kim mỉm cười:
“Khó được Minh Triều ca hào phóng, Nhị Nha tỷ, ngươi cứ nhận đi.”

Chu Minh Triều cũng gật gù:
“Đúng rồi, Duyệt Nhi muội muội, cầm đi.”

Nhị Nha mặt đỏ, lí nhí:
“Hảo… vậy đa tạ Minh Triều ca.”

“Khách khí cái gì.” Chu Minh Triều cười hì hì.


Trời giá lạnh, ai cũng mặc áo bông dày cộm, nhưng gió bấc thổi qua vẫn khiến cả bọn run rẩy.

Vội vã quay lại xe bò, Nhị Nha ngượng nghịu lên tiếng:
“Vừa rồi hồ lô đường là tiểu nhị trả tiền, vậy tiền thuê xe bò để ta lo.”

Thẩm Thời Kim gật đầu:
“Hảo, cảm ơn Nhị Nha tỷ.”

Chu Minh Triều thì vui vẻ cười:
“Cảm ơn muội muội.”


Trên đường về, bỗng nhiên trời đổ tuyết. Những bông trắng xóa lất phất bay xuống, chỉ một chốc đã phủ trắng mặt đất.

“Oa!” Chu Minh Triều reo lên.

“Sao vậy?” Thẩm Thời Kim đang tựa vai Ôn Dung lim dim, nghe động liền hỏi.

“Tuyết rơi rồi.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, đều phủ đầy hết rồi!” Minh Triều hớn hở đáp.

Thẩm Thời Kim nhìn ra ngoài, quả nhiên bông tuyết nhẹ nhàng bay, trông đẹp đến lạ. Y mỉm cười:
“Tuyết này phiêu đãng như tơ, nhìn thật có phần duy mỹ.”

Chu Minh Triều gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy, nếu phủ dày một chút, buổi chiều chúng ta có thể chơi rồi.”

“Ừ, dù sao chiều cũng rảnh, tới nhà ta cùng nhau chơi.”

“Hảo a!”

“Duyệt Nhi muội muội thì sao?”

Nhị Nha mỉm cười:
“Ta cũng tới.”

Thẩm Thời Kim hứa hẹn:
“Các ngươi yên tâm, ta nhất định khoản đãi thật chu đáo, có cả cơm chiều.”

Chu Minh Triều cười toe:
“Ta phải có thịt đấy nhé.”

“Không thể thiếu ngươi.”

Mấy đứa ríu rít trò chuyện, vừa nhìn tuyết rơi vừa hớn hở trở về nhà.

 

back top