Mảnh Gai Ngược

Chap 14

 

Chương 14

Hắn ôm tôi trở về nhà.

Khóa chặt cửa, thêm hai cái khóa nữa.

Giống hệt như khi tôi còn sống, từng nhốt hắn vậy.

Giang Hằng hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thi thể tôi, giọng mang theo thương lượng:

— Tôi đưa cậu đi tắm được không, Tuế Tức?

Tôi: “……”

Đại ca, đây là thi thể của tôi đó.

Nếu xác chết biết nói, vậy thì đúng là gặp ma rồi.

Hắn thật sự ôm tôi vào phòng tắm.

Thân thể tôi đã bắt đầu cứng lại, thế nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, từng chút từng chút gột sạch vết bẩn.

Sau đó, lau khô, thay cho tôi bộ y phục sạch sẽ.

Ngồi xuống, để tôi tựa vào vai hắn, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trông như thể rất nghiêm túc.

Khung cảnh quỷ dị mà lại có chút ấm áp.

— Tôi… thật ra chưa từng chán ghét cậu.

— Tôi bệnh rồi.

— Tôi biết mà, cậu cũng biết, đầu óc tôi bỗng dưng chẳng còn tỉnh táo.

Giang Hằng không ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào sách, bỗng nhiên thốt ra mấy lời.

Ban đầu ngắc ngứ, khó khăn.

Nhưng một khi đã nói ra, những câu sau càng lúc càng trôi chảy, gấp gáp, tựa hồ nỗi lòng muốn trào ra, chẳng buồn để ý đến mạch lạc câu chữ.

— Tôi như bị ma nhập, khi ấy khắp nơi đều là bóng hình Ôn Tự, như một ấn ký trong đầu, không thể phá vỡ. Tôi nghĩ mình nên hận cậu, nên ghét cậu. Tôi cũng đã làm thế, đương nhiên phải vậy.

— Nhưng có lúc, đầu óc như kim châm, đột nhiên thấy mình không nên như vậy. Ngẩng đầu nhìn gương, liền thấy ánh mắt thất vọng của cậu.

— Tôi muốn nói rằng tôi vẫn đang vùng vẫy. Nhưng những việc tôi làm bày ra rành rành trước mặt, chính là do tôi làm, không phải ai khác. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, không dám phủ nhận. Tôi sợ cơn điên ấy mài mòn tình cảm của cậu. Tôi sợ khi tỉnh táo nói ra thứ tình yêu bẩn thỉu ấy, cậu sẽ càng mau rời đi.

— Cả đời tôi chưa từng hại ai, chưa từng làm chuyện xấu, mà lại rơi vào kết cục này. Vì sao thế giới lại đối xử với tôi như vậy?

— Tôi hận… hận đến tận xương tủy.

— Vì sao lại thế?

— Tôi là phế vật. Không thể khống chế bản thân, cũng không thể bảo vệ cậu.

— Xin lỗi. tôi không nên nói câu đó.

— Nếu không, cậu đã chẳng tự sát.

— Người nên chết… là tôi mới đúng.

Nước mắt hắn chảy xuống không một tiếng nấc.

Tôi đưa tay chạm vào mặt hắn, ngón tay xuyên qua, chẳng thể lau đi giọt lệ nào.

— Nhìn về phía trước đi. — tôi khẽ thì thầm. — Cho dù anh không nói câu đó, tôi cũng vẫn phải chết.

Đáng nguyền rủa chính là câu chuyện này.

Nhưng ít nhất hắn đã thoát khỏi nó, không chết thảm như một phản diện độc ác.

Vậy là đủ rồi.

 

back top