Chương 3
Kế hoạch của tôi mất tròn một năm.
Bởi kể từ khi cốt truyện bắt đầu, cảm xúc của Giang Hằng trở nên bất ổn — bạo lực, dễ giận, nóng nảy, thậm chí dễ dàng gây thương tổn cho người khác.
Tôi thi lấy bằng chẩn trị tâm lý, lại giả mạo giấy chứng nhận, dùng lý do bệnh tinh thần để đưa hắn đến một thành phố núi non sông nước này dưỡng bệnh hai năm.
Người nhà hắn cũng yên tâm, dù sao chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Hắn hận tôi.
Không cho tôi lại gần.
Lúc mới đầu, hắn liên tục phản kháng.
Tôi liền lạnh mặt mà đánh hắn.
Đôi bên liều mạng, chẳng khác gì ẩu đả.
Lời lẽ độc ác, nguyền rủa, hai bên đều trút ra không sót một câu.
Tôi cho hắn uống thuốc.
Cho dù hắn lớn hơn tôi ba tuổi, vóc người cao lớn, nhưng rốt cuộc cũng không chống nổi.
Tôi lạnh lùng ấn đầu hắn xuống nước, đến khi hắn gần không chịu nổi mới túm tóc kéo dậy.
Ép hắn nhìn vào gương trước mặt:
— Anh nhìn xem anh biến thành bộ dạng gì rồi? Anh tự hủy hoại chính mình, thì đừng hận tôi hủy hoại anh. Dù sao anh cũng chẳng quan tâm, chắc hẳn anh còn thấy khoái lạc.
Đôi mắt mờ mịt của thanh niên dần dần hướng vào gương.
Mái tóc đen đặc như rắn nước rũ xuống, gương mặt tái nhợt mang theo vài vết thương, vệt máu loang lổ tô điểm.
Hắn ngây dại nhìn vào, đưa đầu ngón tay run run khẽ chạm lên mặt gương.
Phong tư sáng lạn một thuở, nay bị cốt truyện dày vò thành ra thế này.
Tôi nhìn biểu cảm ấy, biết rằng lý trí của hắn đã trở về, liền đè xuống nỗi xót xa trong lòng, buông tay ra, lạnh nhạt nói:
— Ngoài kia có cơm, không muốn ăn thì bỏ đi.
Nói dứt, tôi đi trước một bước.
Tôi không muốn để hắn thấy đôi bàn tay đang run lên vì đau lòng.
Trong cuộc đấu này, tôi không được phép thua.
— Lý Tuế Tức.
Sau từng ấy thời gian, hắn lần đầu gọi tên tôi.
Bước chân tôi khựng lại.
— Tôi ghét cậu.
Thanh niên được giáo dưỡng tốt, chẳng thốt ra nổi từ ngữ hạ tiện nào.
Nhưng vạn mũi tên xuyên tim cũng không đau bằng câu nói này.
Tôi không quay đầu lại, chỉ hít sâu để bình ổn, cố ép giọng mình không run:
— Biết rồi.
Khi rời khỏi phòng tắm, tôi dường như cảm nhận được một lực đạo rất nhẹ, như muốn níu lấy vạt áo tôi, giữ tôi lại.
Tựa ảo mộng, hay chỉ là ảo giác.
Tôi cúi mắt xuống.
Chẳng có gì cả.