Chương 5
Không ngờ vào ngày tôi chọn làm ngày ra đi, trời lại đổ cơn mưa to.
Tôi thấy hơi phiền.
Màn mưa khiến cả thành phố chìm trong màu xám xịt nặng nề.
Sấm rền cuộn qua tầng mây dày, khiến tim tôi đập thình thịch.
Bởi quá mức bi thương, nên tôi đã quên mang theo ô.
Nhưng tôi lại không muốn quay về lấy.
Tôi sợ nếu còn nhìn hắn thêm một lần, tôi sẽ chẳng nỡ chết nữa.
Sẽ cứ để hắn hận tôi, rồi cùng nhau giằng buộc cho đến tận lúc chết.
Do dự một thoáng, tôi gọi một chiếc xe.
Xe không vào được khu dân cư, tôi đành bước vào màn mưa.
Mơ hồ, tôi dường như nghe thấy ai đó gọi mình.
Giang Hằng?
Không thể nào.
Tôi không quay đầu.
【Ký chủ, anh muốn chết thế nào? Chết chìm, chết cháy, hay cách khác?】
— Không có cách nào vừa đỡ đau vừa thể diện chút sao?
【Tôi đi lấy cho anh một viên thuốc tắt ngũ quan, anh chờ một chút.】
— Ừ.
Tôi tiếp tục bước đi.
Để lại những hạt mưa sau lưng.