Mâu Thuẫn Của Trai Thẳng

Chap 3

 

3

Trình Phi Bằng là đội trưởng của đội đã thua Tần Phong trong trận bóng rổ lần này, cũng khá nổi tiếng trong trường.

Nghe nói chơi bời rất trác táng.

Cậu ta đeo khuyên tai, khuôn mặt tuy đẹp trai nhưng luôn mang một vẻ u ám.

Mùi thuốc lá trộn lẫn với hơi rượu phả vào mặt tôi.

Tôi nghiêng đầu, ho khan hai tiếng, ý thức được rằng người đến không có ý tốt.

Tôi nghiêng người định đi, nhưng bị cậu ta nắm lấy cổ tay, ấn vào bồn rửa tay.

Ngón tay cậu ta lướt qua cằm tôi, ánh mắt hơi híp lại:

"Đẹp thật đấy."

Tôi gạt tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Trình Phi Bằng cũng không bực bội: "Kỳ Nghiên, tôi biết cậu và tôi là cùng một loại người. Che giấu Tần Phong có mệt không?

"Cứ bám theo sau cậu ta thì có ích gì? Cậu ta sẽ không bao giờ thích đàn ông đâu. Chi bằng đi theo tôi, tôi kinh nghiệm đầy mình, biết cách dỗ dành người khác. Một người đẹp trai như cậu nên ở bên cạnh người biết trân trọng cậu, tôi..."

Chưa nói hết lời, cậu ta đã bị một người khác túm cổ áo lôi ra.

Vẻ mặt Tần Phong lạnh đến đáng sợ, giọng nói như giữa mùa đông giá rét: "Đang làm gì với Nghiên Nghiên nhà tôi đấy?"

Trái tim tôi đang treo ngược cành cây cuối cùng cũng được buông xuống.

Nếu chỉ có một mình tôi, việc có đánh lại Trình Phi Bằng, một người chuyên thể thao, hay không vẫn là một ẩn số.

Tần Phong nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Sau khi xác nhận tôi không bị thương, giọng cậu ấy mới dịu lại: “Đi vệ sinh có năm phút mà không quay lại, quả nhiên bị rác rưởi bám lấy rồi.”

Trình Phi Bằng bị cậu kéo lảo đảo.

Ánh mắt u ám lướt qua bàn tay Tần Phong đang nắm lấy tôi, cười một cách đầy ẩn ý.

Cậu ta chỉnh lại cổ áo, khi đi ngang qua chúng tôi, nói một câu: “Suy nghĩ cho kỹ đi.”

Tần Phong nghe vậy lập tức cảnh giác, che tôi lại phía sau: "Suy nghĩ cái con khỉ, không suy nghĩ, cút đi."

Sau khi cậu ta đi, Tần Phong mới không hài lòng nhìn tôi:

“Sau này gặp chuyện như thế này, cậu cứ hét to tên tôi.”

Tôi bật cười: "Cậu là thần thú triệu hồi à? Hét một tiếng là cậu đến ngay."

Tần Phong gật đầu một cách nghiêm túc, trông cực kỳ chân thành: "Ai cũng biết chúng ta không rời nhau nửa bước, cậu gọi tôi chắc chắn sẽ nghe thấy."

Tôi quay lưng đi: "Không gọi đâu, sến quá."

Tần Phong theo sát phía sau tôi: "So với sự an toàn của cậu, sến có là gì!"

"Thế sau khi gọi thì sao?"

"Đánh hắn!" Cậu ấy trả lời không chút do dự, ánh mắt nghiêm túc như đang thề.

Lòng tôi mềm nhũn.

 

back top