12
Ban đầu ta nghĩ, Minh Quyết nói đưa ta đi là chỉ bơi đến bờ biển.
Sau đó chúng ta nhân lúc đêm khuya trăng tối, đứng từ xa nhìn một chút.
Dù sao trước đây gia đình đã dặn dò ta hết lần này đến lần khác, rằng bờ biển và đất liền cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được đến gần.
Không ngờ rằng, Minh Quyết đưa cho ta một viên ngọc trai màu trắng trong suốt.
Nói: "Tiểu Ly, sau khi ăn nó, cơ thể ngươi có thể trở nên giống con người trong vòng một tuần, chúng ta..."
Biết đây là đồ ăn, ta không nghe hết lời Minh Quyết nói, "a" một tiếng nhét viên ngọc trai vào miệng.
Không có vị gì cả, hơn nữa tan ngay khi vào miệng.
Ta nhìn Minh Quyết trước mặt, ý thức đột nhiên chìm xuống, nhắm mắt lại.
Lần nữa tỉnh lại, ta phát hiện mình đã không còn ở trong biển.
Chiếc đuôi cá màu xanh lam trước đây đã biến mất, thay vào đó là một đôi chân dài và trắng nõn.
Ta hoảng hốt ngồi dậy, tìm hình bóng Minh Quyết: "Minh Quyết, đuôi của ta biến mất rồi!!"
Hét xong mới phát hiện: "Đuôi của ngươi cũng biến mất rồi?"
Chuyện gì thế này? Chúng ta bị phù thủy yểm bùa sao?
Rồi ta nhìn thấy đôi chân dài hơn cả ta của Minh Quyết cử động, bước đi như con người.
"Đừng sợ, Tiểu Ly." Tay hắn đặt lên đầu ta nhẹ nhàng xoa xoa: "Chúng ta đang ở thế giới của con người, đây chỉ là tạm thời thôi."
Ta vẫn rất bất an, khi Minh Quyết đến gần, ta lao vào lòng hắn.
Minh Quyết cũng ôm chặt lấy ta, vỗ nhẹ lưng ta từng cái, giọng thấp an ủi: "Không sao đâu, Tiểu Ly, ngươi rất an toàn. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Minh Quyết luôn nói lời giữ lời.
Trong vòng tay ấm áp, trái tim lo lắng của ta dần dần bình tĩnh lại.
Tò mò nhìn nơi mình đang ở.
Dưới người là một cảm giác kỳ lạ rất mềm mại, căn phòng rộng rãi và sáng sủa.
Sau đó Minh Quyết kiên nhẫn giải thích với ta, đây là căn nhà của hắn ở thế giới của con người.
Hóa ra trước đây hắn đã từng đến đất liền, và cũng có nơi nương náu ở thế giới này.
Trước đây chỉ nghe kể qua những câu chuyện và truyền thuyết, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với tất cả mọi thứ của thế giới này.
Phát hiện ở đây có rất nhiều thứ kỳ lạ, vô cùng thú vị.
Một đêm ta nghe mãi không hết, nhớ không xuể.
Còn một việc quan trọng nữa, Minh Quyết nói, ta phải học cách đi bộ.
Nhưng ta siêu không quen, ban đầu thậm chí không thể tách chân ra.
Sắp nghe lời Minh Quyết thử tách chân ra thì ta lại tưởng tượng đuôi cá của mình bị chẻ ra, sợ hãi đến mức khép chặt lại.
"Không được, không được."
Ta lắc đầu lùi lại, nhưng bàn tay Minh Quyết đã đặt vào đùi ta.
Hắn nhìn ta, trong mắt lóe lên một chút bất lực: "Tiểu Ly, không sao đâu. Ngươi nhìn ta xem, chẳng phải cũng rất tốt sao?"
Ta mếu máo: "Nhưng ngươi giỏi hơn ta..."
Minh Quyết cười nhẹ, ngồi xuống sau lưng ta, ôm ta vào lòng từ phía sau, nói: "Ta giúp ngươi."
Ta ngồi giữa hai chân hắn, cảm nhận bàn tay hắn luồn qua eo, lần lượt đặt lên đùi ta.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Thử cử động một chút xem."
Dưới sự giúp đỡ của tay hắn, ta tách ra được một chút.
Rất nhanh lại theo bản năng khép lại.
"Bảo bối," Minh Quyết cười khẽ, môi cọ vào dái tai ta, khàn giọng: "Ngươi như vậy, chúng ta... lúc đó làm sao đây?"
Lòng ta giật mình, ký ức của mấy ngày đó ùa về, ta lập tức lắc đầu: "Không muốn đâu, mệt lắm."
Minh Quyết tựa cằm lên vai ta, hai tay ôm lấy eo ta.
"Chỉ mệt thôi sao?" Giọng điệu có chút uất ức: "Chúng ta không phải là bạn đời sao? Không có đôi bạn đời nào như chúng ta mà mấy ngày không gần gũi đâu."
Ta do dự: "Có thật không..."