6
Vết thương của Minh Quyết đã hoàn toàn lành lặn.
Ta có hỏi hắn quê hương ở đâu, hắn nói cho ta một địa danh xa lạ.
Khi truy hỏi tại sao hắn bị thương, hắn không tiết lộ nhiều, chỉ nói là do con người làm.
Con người, ta có nghe mẹ nói, đó là một loài sinh vật sống trên đất liền.
Rất nhiều câu chuyện mà ta đã nghe đều được truyền từ bọn họ.
Hỏi thêm chuyện gì đã xảy ra, Minh Quyết không muốn nói nữa.
Gần đây có Minh Quyết ở bên cạnh, ta không còn cô đơn nữa.
Mặc dù hắn thường xuyên không thèm để ý đến ta, chỉ im lặng lắng nghe ta luyên thuyên bên cạnh.
Thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu.
Lúc hắn săn mồi, ta sẽ đi theo sau xem.
Hôm đó, hắn định săn một con cá mập lớn.
Chiếc vây đuôi khổng lồ rẽ nước, vảy bạc lấp lánh ánh sáng lạnh trong bóng tối.
Chỉ thấy Minh Quyết đột nhiên dùng sức, cả người lao ra như một tia chớp. Ngay khoảnh khắc con cá mập quay đầu, tay trái hắn khóa chặt lớp da thô ráp ở bụng cá, tay phải cầm dao, con dao bằng xương sắc bén đâm mạnh vào khe mang của cá mập.
Nhưng đúng lúc này, con cá mập đột nhiên nổi điên, bộc phát một sức mạnh to lớn, vùng vẫy thoát khỏi Minh Quyết, thẳng tắp lao về phía ta!
Ta bị dọa cho giật nảy mình.
Ngươi phải biết rằng ta bình thường thấy chúng đều đi đường vòng, chưa bao giờ có kinh nghiệm đối mặt với nguy hiểm như vậy.
Tốc độ của cá mập quá nhanh, khi ta phản ứng lại muốn bơi đi, nó đã ở rất gần ta.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện trước mắt.
Sau đó cảm thấy eo siết lại, là Minh Quyết ở gần đó vươn tay ôm lấy eo ta, kéo ta về bên cạnh hắn.
Ta theo bản năng lao vào lòng hắn, hai tay siết chặt cổ hắn.
Sau một tiếng "bịch" trầm đục, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Ta từ từ mở mắt, vẫn có chút không dám nhìn ra phía sau.
Cho đến khi cảm thấy Minh Quyết vỗ nhẹ lưng ta, giọng nói trầm thấp nói: "Không sao rồi."
"Ồ."
Ta nới lỏng tay, cảm thấy biểu hiện của mình có chút hèn kém.
Thế là nhỏ giọng tự biện hộ: "Thật ra ta không sợ lắm, chỉ là quá đột ngột thôi."
"..."
Minh Quyết: "Ngươi xuống khỏi người ta trước đã."
"Được rồi."
Ta lề mề lùi ra, trong lòng âm thầm hồi tưởng lại cảm giác khi dựa vào người hắn.
Cơ bụng hắn cứng cáp, nhưng chạm vào rất tuyệt.
Không biết bóp một cái thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ.
Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, ta nghe thấy Minh Quyết nói: "Sau này đứng xa ra một chút."
"...Ồ."
Minh Quyết đi xử lý xác cá mập.
Mùi máu tanh lan ra, ta không chịu nổi mùi này, bịt mũi bơi ra xa một chút.
Nói với Minh Quyết là ta muốn đi tìm ít rong biển để ăn cơm.
Khi trở về, Minh Quyết quả nhiên đã xử lý xong, ném cho ta một miếng thịt mềm vừa cắt.
Ta cong mắt bơi đến bên cạnh hắn, đưa rong biển trong tay cho hắn xem, để hắn chọn.
Nhưng Minh Quyết vẫn từ chối: "Không ăn cỏ."
Ta bĩu môi, một người cá kỳ lạ.
Sau khi ăn xong, ta dùng rong biển còn lại lau miệng.
Vẫy đuôi lại gần Minh Quyết thêm một chút.
Nói: "Minh Quyết, hôm nay ngươi đã cứu ta đó, cảm ơn ngươi."
Hắn ngước mắt nhìn ta một cái, không có biểu hiện gì.
Ta tiếp tục nói: "Ta muốn báo đáp ngươi. Ngươi có nghe câu thành ngữ của con người là 'dĩ thân tương hứa' không?"
"..."
Minh Quyết không nói gì, chỉ có ánh mắt sâu thẳm thêm một chút.
Ta vẫy đuôi, làn nước lay động hướng về phía hắn.
Mở đôi mắt xanh nhạt ướt át nhìn hắn: "Ta làm vợ ngươi để báo đáp có được không?"
Chỉ thấy Minh Quyết đột nhiên dời ánh mắt đi, giọng điệu có chút cứng rắn:
"...Vậy thì ngươi cũng thông minh đấy."