Chương 3: Thiên kim nhà viên ngoại (nhị)
Nhảy ra khỏi cực hạn của tiểu thư khuê các
Nhận bạc xong, Trang Hiểu Mộng lại nói tiếp:
“Vương viên ngoại, chi bằng ngài đưa phu nhân ra ngoài nghỉ ngơi một lát. Ta có vài lời muốn nói riêng với Vương tiểu thư. Đúng rồi, phiền ngài bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm. Vương tiểu thư không thể cứ mãi bỏ bữa như vậy.”
Nếu bụng đói mà còn đi ra ngoài, chỉ sợ chưa đi được mấy bước Vương tiểu thư đã ngất. Bản thân Trang Hiểu Mộng thân thể này cũng chẳng khoẻ mạnh gì, nếu Vương tiểu thư thật sự ngã quỵ thì nàng cũng chẳng biết xoay sở thế nào cho phải.
Vương viên ngoại nghe vậy, ánh mắt sáng rực:
“Tiểu Trang đại phu, nếu ngài có thể khuyên tiểu nữ chịu ăn nhiều hơn, ta nhất định bỏ ra số tiền lớn dựng một tấm biển treo ngay trước cửa y quán họ Trang, để cả huyện biết y thuật của ngài cao minh!”
Trang Hiểu Mộng thầm cảm thán: ai bảo nói vị phụ thân này không quan tâm nữ nhi, rõ ràng là quá mức quan tâm!
Cất kỹ xấp ngân phiếu, nàng quay lại phòng Vương Ánh Nhu. Đợi Vương viên ngoại đưa phu nhân đi rồi, Trang Hiểu Mộng mới yên tâm lại gần.
Vương Ánh Nhu yếu ớt, hàng mi rủ xuống, khẽ thều thào:
“Ngồi đi.”
Miệng nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: Cô nương này trông còn nhỏ tuổi hơn ta, sao có thể hiểu y lý mà chữa bệnh cứu người. Nhưng thôi, chắc nàng cũng sẽ không bắt ta uống mấy thứ thuốc đắng ghê người kia. Ngày nào cũng ép ta uống, thật sự chẳng còn thú vị.
Nghe được tiếng lòng, Trang Hiểu Mộng khẽ lắc đầu. Nàng không phải y nữ gì, nhưng nàng có thể chữa một chứng bệnh khác — luyến ái não!
Vừa định mở miệng, nàng chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là Vương phu nhân. Bà ta đang áp sát tai vào song cửa nghe lén, nào biết tiếng lòng mình lại “vang” đến mức Trang Hiểu Mộng nghe rõ mồn một:
Cái vị Tiểu Trang đại phu này thần thần bí bí nói gì trong đó thế nhỉ?
Trang Hiểu Mộng liếc mắt ra hiệu cho Vương tiểu thư. Vương Ánh Nhu nhìn theo, chỉ đành bất đắc dĩ nghĩ: Mẫu thân từ trước đến nay đã thích nhìn chằm chằm ta, nay ta thành ra thế này, bà càng không rời mắt được. Những ngày sống như vậy, chẳng biết bao giờ mới có lối thoát…
Đến lúc này, Trang Hiểu Mộng mới hiểu rõ. Vương Ánh Nhu sinh ra “luyến ái não” không chỉ bởi vì chưa từng thấy nhiều người mà dễ bị lừa, còn bởi phụ thân quá kỳ vọng, mẫu thân thì khống chế đến nghẹt thở.
Loại hành vi của Vương phu nhân, Trang Hiểu Mộng quá quen thuộc — chẳng khác gì cha mẹ thời hiện đại lén tra di động con, cấm con có riêng tư, luôn sợ con kết bạn lung tung. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, ai mà không thấy ngột ngạt, chỉ muốn tìm đường thoát thân?
Không nói hai lời, Trang Hiểu Mộng đi thẳng đến bên cửa sổ, bất ngờ mở tung ra.
Vương phu nhân dán tai quá gần, suýt chút nữa nhào cả người vào phòng. Gặp ánh mắt Trang Hiểu Mộng, bà vội cười gượng:
“Tiểu Trang đại phu, ta chỉ lo ngươi ở trong đói bụng khát nước nên mới đứng chờ bên ngoài thôi, hoàn toàn không có ý khác. Ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”
Ngoài miệng thì thế, nhưng tiếng lòng lại là: Cô nương này tuổi trẻ, ta dẫu sao cũng phải biết nàng đang nói gì với Ánh Nhu mới được. Nàng cứ tránh né thế này, chẳng lẽ trong đó còn có bí mật gì không muốn cho ta biết?
Trang Hiểu Mộng nghiêm giọng:
“Vương phu nhân, nếu người thật sự muốn tiểu thư an tâm ăn cơm, xin hãy về phòng nghỉ ngơi. Chỉ cần để ta nói riêng vài câu, ta đảm bảo Vương tiểu thư sẽ chịu ăn. Ngược lại, nếu người khăng khăng đứng ngoài nghe lén, ta cũng đành bó tay.”
Lời nói thẳng thừng, mà sắc mặt Vương phu nhân thì khó xử. Nhưng bà biết tình thế không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải rời đi.
Đợi bà đi rồi, Trang Hiểu Mộng mới quay sang Vương Ánh Nhu, dịu giọng:
“Được rồi, mẫu thân ngươi sẽ không còn nhìn chằm chằm nữa. Đừng vì thế mà phiền muộn.”
Vương Ánh Nhu hơi ngẩn ra, trong lòng nghi hoặc: Sao nàng lại biết ta khó chịu chỉ vì bị mẫu thân nhìn chằm chằm?
Trang Hiểu Mộng kéo ghế đến gần, ngồi ngay bên cạnh, nói:
“Phụ thân ngươi đã đồng ý để ta dẫn ngươi ra ngoài. Ta biết ngươi muốn gặp người trong lòng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, ta sẽ đưa ngươi đi gặp hắn.”
Lời vừa dứt, đôi mắt vốn ảm đạm của Vương Ánh Nhu bỗng sáng lên. Nàng ngập ngừng:
“Phụ thân thật sự đồng ý sao? Đây chẳng phải lời ngươi bịa để lừa ta ăn cơm chứ?”
Trang Hiểu Mộng nghiêm túc:
“Nếu ta lừa ngươi thì cũng chỉ được một lần. Ngày mai nếu ngươi vẫn không chịu ăn, Vương viên ngoại nhất định không bỏ qua cho ta. Nếu không phải thân thể ngươi yếu quá, ta đã dẫn ngươi đi ngay, để ngươi tự tay nấu cơm cho Chu công tử kia rồi. Hắn còn bảo rất nhớ hương vị cơm ngươi nấu.”
Nói xong, chính Trang Hiểu Mộng cũng rùng mình.
Có những kẻ đàn ông, một hai cứ muốn tiểu thư khuê các vì mình mà rửa tay xuống bếp, chẳng thèm nghĩ xem bản thân có xứng hay không. Khổ nỗi các đại tiểu thư được nuông chiều lại lầm tưởng đó là tình yêu, cam tâm tình nguyện rơi vào vực sâu.
Vương Ánh Nhu siết chặt góc chăn, bán tín bán nghi nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Trong lòng nàng lóe lên hy vọng: Có lẽ Trang cô nương thật sự có thể giúp ta cùng Chu công tử ở bên nhau…
Thấy Vương tiểu thư chịu ăn, Trang Hiểu Mộng liền sai người đưa đồ ăn vào.
Muốn chữa “luyến ái não”, trước hết phải để nàng ăn uống đầy đủ, dưỡng thân thể đã. Nếu bệnh dạ dày lại sinh thêm, cho dù sau này hết luyến ái não thì thân cũng chẳng còn khoẻ mạnh.
Trang Hiểu Mộng nhớ đến thời còn làm phát sóng trực tiếp, nàng luôn khuyên các cô gái thất tình: Khổ sở không sao, nhưng tuyệt đối đừng hành hạ thân thể, cũng đừng tiêu tiền bừa bãi.
Ấy vậy mà có nhiều người sau chia tay liền bỏ ăn, uống rượu bụng rỗng, hút thuốc liên miên. Thoạt nhìn tưởng giải sầu, kỳ thực chỉ hại bản thân ngày càng tệ. Đến khi tỉnh táo lại, họ chẳng những không thương nổi mình khi ấy, thậm chí còn hận không thể tự tát cho hai cái.
Có người còn buồn cười hơn, vì mong tra nam quay lại mà đi cầu mấy thầy bói tình duyên, bỏ tiền như rác. Những kẻ đó chào giá kỳ quái lắm — chẳng hạn 2.999 lượng. Vì sao không lấy tròn 3.000? Bởi quá 3.000 thì đủ điều kiện bị khép tội lừa đảo rồi!
…
Trong phủ, đám nha hoàn từ sáng sớm đã chờ sẵn với những món tiểu thư từng thích. Vừa nghe Trang Hiểu Mộng bảo tiểu thư muốn ăn, các nàng ai nấy đều mừng rỡ.
Từng món ăn tinh xảo được dọn lên bàn. Các nha hoàn biết Tiểu Trang đại phu không thích có người hầu hạ trong phòng, nên nhanh chóng lui ra.
Vương Ánh Nhu nhìn bàn đồ ăn, vẫn chưa có hứng. Trang Hiểu Mộng liền nhỏ giọng nhắc:
“Vương tiểu thư, mau ăn chút đi. Nếu ngươi tiều tụy quá, Chu công tử nhìn thấy ắt sẽ đau lòng lắm đó.”
Quả nhiên, vừa nghe vậy, Vương Ánh Nhu liền động đũa.
Trang cô nương nói có lý. Chu công tử là người tốt như vậy, hẳn sẽ không nỡ nhìn ta vì hắn mà gầy yếu.
Trang Hiểu Mộng nghe tiếng lòng, không khỏi đắc ý. Quả nhiên cổ kim đều giống nhau, “luyến ái não” chẳng khác bao nhiêu!
Với dạng này, tuyệt đối không thể vừa gặp đã ép họ chia tay. Nếu mở miệng chê bai nam nhân kia, sẽ chỉ chọc giận, khiến họ liều mạng chứng minh mình nhìn người không sai, rồi càng lún sâu.
Những người đàn bà sa vào hôn nhân không hạnh phúc mà không dám ly hôn cũng thế. Rốt cuộc, chẳng ai muốn thừa nhận bản thân từng là kẻ mù.
Giờ Vương tiểu thư vẫn chưa tin nàng hoàn toàn, Trang Hiểu Mộng chỉ đành kiên nhẫn.
Thấy nàng chịu xuống giường ăn, Trang Hiểu Mộng ra ngoài báo tin để Vương viên ngoại và phu nhân yên lòng.
Quả nhiên, Vương viên ngoại mừng rỡ:
“Tiểu Trang đại phu, quả nhiên ngài có biện pháp! Ngài đúng là thần y!”
Trước đây, ông chỉ có thể dựa vào thuốc thang kéo dài hơi tàn cho con gái. Không ngờ chỉ vài câu của Tiểu Trang đại phu đã khiến tiểu thư chịu ăn cơm.
Trang Hiểu Mộng quay sang Vương phu nhân:
“Phu nhân, bây giờ hẳn người đã tin ta rồi chứ?”
Vương phu nhân cười gượng:
“Sao lại không tin ngài được, Tiểu Trang đại phu.”
Trang Hiểu Mộng tiếp:
“Vậy lát nữa ta muốn đưa Vương tiểu thư ra ngoài giải sầu, phu nhân còn muốn đi theo không?”
Vương phu nhân vội lắc đầu:
“Sao có thể chứ, có ngài đi cùng, ta còn lo lắng gì nữa!”
Nhưng tiếng lòng lại nói: Cô nương này tuổi còn nhỏ, lại là nữ nhi, làm sao bảo vệ Ánh Nhu chu toàn? Nhà ta giàu có, Ánh Nhu yếu đuối, lỡ gặp chuyện nguy hiểm thì biết làm sao! Ngoài kia còn có Tần lâu Sở quán, chỉ sợ Ánh Nhu gặp người ở đó sẽ bị dọa sợ mất thôi…
Trang Hiểu Mộng bất đắc dĩ thở dài. Đúng là đôi vợ chồng điển hình: một bên thương con quá mức, một bên khống chế quá chặt.
Nghĩ vậy, nàng nói:
“Phu nhân, chi bằng chuẩn bị cho chúng ta hai bộ nam trang. Ta và Vương tiểu thư cải trang nam tử, ra ngoài sẽ an toàn hơn.”
Vương viên ngoại nghe xong, lập tức phản đối:
“Sao được! Ánh Nhu nhà ta là tiểu thư khuê các, sao có thể mặc nam trang rêu rao ngoài đường? Nếu chuyện này truyền ra, sau này nó còn gả chồng được không?”
Trang Hiểu Mộng nhịn không nổi mà thầm oán: rõ ràng mới hứa chỉ cần con gái khỏe mạnh là được, thế mà vừa xoay lưng đã lại lo lắng “tiểu thư khuê các” với “tương lai gả chồng”.
Nàng hạ giọng nhắc nhở:
“Vương viên ngoại, ngài đã quên rồi sao? Chính ngài vừa nói, mong muốn lớn nhất là Vương tiểu thư khỏe lại. Thế mà giờ mới có chút khởi sắc, ngài đã lại đem gông cùm cũ buộc vào người nàng.”
Vương viên ngoại nghe xong, mặt cứng đờ. Đúng là lời này chính miệng ông nói!
“Tiểu Trang đại phu, vừa nãy là ta quá nôn nóng. Ngài đừng giận, ta sẽ bảo phu nhân chuẩn bị y phục ngay.”
Nói rồi, ông thúc giục phu nhân đi chuẩn bị, tuy bà ta trong lòng vẫn không cam.
Trang Hiểu Mộng nghe rõ tiếng lòng Vương phu nhân: Lão già này thật quá cả tin. Làm sao có thể để Ánh Nhu đi cùng cô gái này ra ngoài hồ nháo? Ngoài kia bao nhiêu kẻ xấu, nhỡ dạy hư con bé thì sao! Lại còn gần ngay Tần lâu Sở quán, nếu chẳng may gặp bọn người ở đó, nhất định Ánh Nhu sẽ bị doạ hỏng mất!
Trang Hiểu Mộng chỉ biết cười khổ.
Nhưng cũng nhờ đó mà nàng nảy ra ý tưởng. Đúng là lo lắng thái quá, nhưng Vương phu nhân vừa vô tình nhắc đến nơi có thể tìm được “nam mô”. Cổ nhân gọi Tần lâu Sở quán chính là chốn mua vui của nam nhân.
Mà Trang Hiểu Mộng nghĩ khác: tại sao chỉ có nam nhân mới được hưởng lạc? Nữ tử cũng nên có quyền lựa chọn chứ!
Có quyền chưa chắc phải dùng, nhưng nhất định không thể không có.
Hôm nay, nàng nhất định sẽ đưa Vương Ánh Nhu thoát khỏi cực hạn của một tiểu thư khuê các.