Chương 6: Viên Ngoại Thiên Kim (năm)
“Ta chỉ biết đau lòng tỷ tỷ”
Nghe tiểu quan báo tin, Trang Hiểu Mộng lập tức căng thẳng.
Nàng hiểu rõ, ngay cả người của Nam Phong Quán cũng chẳng tin nổi Vương tiểu thư lại có loại hôn phu không ra gì như thế.
Nếu là người bình thường, bỗng dưng có kẻ tự xưng là hôn phu xuất hiện giữa chốn đông người, chắc chắn sẽ tức giận vì bị bôi nhọ thanh danh. Nhưng Vương tiểu thư lại khác, nàng vốn là một kẻ luyến ái não nặng, vừa mới dao động một chút, giờ Chu công tử tìm tới cửa, e rằng nàng lại mềm lòng.
Quả nhiên, Vương Ánh Nhu vừa nghe Chu công tử nói thế, trong lòng liền nhớ đến những lời thề non hẹn biển trước kia. Nàng tự an ủi: Có lẽ Chu công tử cũng chỉ vì xuất thân bần hàn nên mới có nhiều khuyết điểm. Nếu hắn sinh ra trong thế gia, không phải lo miếng cơm manh áo, thì tình cảm dành cho ta hẳn sẽ thuần khiết hơn.
Trang Hiểu Mộng nghe vậy, trong bụng giận sôi.
Hỏng rồi! Luyến ái não lại bắt đầu tự mình tô vẽ thêm cho tra nam. Tra nam vẫn là tra nam, chẳng thể nào vì xuất thân thấp kém mà biến thành người tốt được.
Tuy nhiên, trong tình huống này, nếu không cho gặp mặt, Vương Ánh Nhu sẽ càng thêm mơ mộng. Chỉ bằng cách để nàng tận mắt chứng kiến trò hề của Chu công tử, mới có thể triệt để vỡ mộng.
Nghĩ vậy, Trang Hiểu Mộng gật đầu, sai người dẫn Chu công tử vào.
Âm nhạc trên đài vẫn rộn ràng, Chu Chí bước lên lầu.
Quần áo hắn rách rưới, trên mặt vết bầm xanh tím, cả người vàng vọt, gầy gò, so với những tiểu quan ăn mặc bóng bẩy ở đây thì chẳng khác nào một tên ăn mày lọt vào yến tiệc.
Trang Hiểu Mộng nhìn mà không tin nổi: Thế này mà Vương tiểu thư cũng thích được sao?
Thậm chí nàng còn nghĩ, gia đinh trong phủ Vương viên ngoại cũng còn hơn gấp bội hắn.
Đã vậy, nghe được tiếng lòng của Chu Chí, nàng càng thêm chán ghét.
Chu Chí vừa bước vào, thấy cảnh Vương tiểu thư ngồi giữa đám tiểu quan, lập tức trong lòng khinh bỉ: Nàng không phải tiểu thư khuê các sao? Sao lại xuất hiện ở nơi ô uế thế này? Loại nữ tử không giữ tam tòng tứ đức, căn bản không xứng với ta.
Trang Hiểu Mộng nghe vậy, máu như sôi lên.
Trong khi đó, Vương Ánh Nhu cũng ngượng ngùng, nhỏ giọng thanh minh:
— Trang cô nương, Chu công tử không phải lúc nào cũng thế. Chắc chỉ là gặp chuyện không may nên mới chật vật thế thôi, chứ trước kia… hắn cũng xem như tuấn tú, nho nhã.
Trang Hiểu Mộng: “???”
Tuấn tú nho nhã ở chỗ nào?
Nàng thật sự không thể hiểu nổi vì sao bao nhiêu cô gái ở hiện đại cũng cứ hết lần này đến lần khác bào chữa cho mấy gã bạn trai vừa xấu vừa tệ. Giờ tận mắt thấy cảnh này, nàng chỉ muốn thở dài.
Cũng may, từ tiếng lòng, nàng nhận ra chính Vương Ánh Nhu cũng bắt đầu thấy mất mặt. Trước kia chỉ vì muốn chứng minh với cha mẹ mà nàng nhịn đói, giữ khư khư Chu công tử trong lòng, còn luôn tô vẽ hình tượng hắn. Nhưng nay, trước bàn dân thiên hạ, Chu công tử làm nàng bẽ mặt như thế, lớp kính tưởng tượng kia đã nứt vỡ.
Trang Hiểu Mộng mỉm cười, giả vờ thông cảm:
— Vương tiểu thư, ta tin Chu công tử không cố ý làm nàng khó xử. Nhưng chưa có tam mai lục sính mà cứ tự xưng hôn phu nơi đông người, thật sự là thiếu suy xét.
Một tiểu quan lập tức phụ họa:
— Đúng vậy, Chu công tử không nghĩ cho tiểu thư gì cả. Nếu là ta, tuyệt đối sẽ giữ thể diện cho nàng.
Người khác cũng chen vào:
— Vương tiểu thư cao quý như vậy, cho dù có ba phu sáu tế cũng không hề gì. Chu công tử thì trái lại, nhỏ nhen, hẹp hòi, thật sự khiến người cười chê.
Trang Hiểu Mộng nhịn cười đến run vai: Quả nhiên là trà xanh lão luyện, lời ngon ngọt cứ như chảy mật ra.
Trong lúc đó, Chu Chí đã đến gần. Hắn nhìn Trang Hiểu Mộng, ánh mắt đầy oán hận.
Trang Hiểu Mộng khẽ rùng mình. Cái loại ánh mắt này nàng từng thấy nhiều ở hiện đại: tra nam bị nàng vạch mặt, hận nàng phá nát cái bẫy ngọt ngào của hắn. Nếu không phải vì có luật pháp ràng buộc, e là hắn đã ra tay hại nàng từ lâu.
Nghĩ đến chuyện bản thân từng suýt chết vì bị tra nam lái xe đâm, Trang Hiểu Mộng càng cảnh giác. Ở cổ đại, không có camera giám sát, nếu xảy ra chuyện thì e rằng chẳng dễ tìm ra thủ phạm.
Nhưng giờ, nàng chỉ có thể kiềm chế, chờ cơ hội.
Chu Chí cất giọng đầy hằn học:
— Ánh Nhu, chỉ cần nàng về khuyên phụ thân đồng ý hôn sự, chuyện nàng đến Nam Phong Quán hôm nay ta coi như bỏ qua. Còn vị cô nương này… nàng ta rõ ràng chẳng trong sạch gì, về sau đừng qua lại với ả!
— Chu công tử, sao ngươi có thể nói vậy với Trang cô nương? — Vương Ánh Nhu kinh ngạc nhìn hắn. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Ta vì hắn mà không màng ăn uống, làm cha mẹ lo lắng, thế mà hắn chẳng hỏi han ta một lời. Ngược lại còn mắng người tốt muốn giúp ta. Thật quá lạnh lùng.
Nghe tiếng lòng ấy, Trang Hiểu Mộng biết ngay: Vương Ánh Nhu đã thật sự thất vọng rồi.
Chu Chí vẫn chưa chịu dừng, lại lớn tiếng trách móc:
— Ánh Nhu, ta thật thất vọng về nàng! Từ trước nàng chưa từng giao du với hạng người không đứng đắn, sao giờ lại thế này?
Nói xong, hắn cố tình xoay người định bỏ đi, chờ nàng giữ lại. Trước đây, chiêu này hắn dùng mãi cũng thành công. Nhưng lần này, Vương Ánh Nhu chỉ im lặng ngồi yên, trong lòng lạnh nhạt nghĩ: Thì ra hắn chỉ là kẻ vô cớ gây rối, ích kỷ đến vậy.
Chu Chí đứng chôn chân một lúc, thấy chẳng ai níu kéo, đành ngượng ngùng bước đi một bước.
Ngay lúc đó, tiểu quan áo lục lên tiếng:
— Vương tiểu thư, Chu công tử định bỏ đi rồi. Nhưng hắn thô tục thế này, thật sự khiến người sợ hãi. Nô gia còn lo hắn sẽ động thủ mất.