Ở cổ đại cứu vớt não yêu đương

Chap 9

Chương 9: Viên ngoại thiên kim (tám)

Có duyên gặp lại

Trang Hiểu Mộng vừa lẩm bẩm, vừa men theo đường trở về.

Tuy nàng không quá quen thuộc đường đi, nhưng cũng may lối xá ở thế giới này khá đơn giản. Nhờ nghe lén được suy nghĩ của người đi đường, nàng cũng đoán đại khái được mình nên rẽ hướng nào.

Chỉ là lạ ở chỗ, dọc đường về, số người qua lại thưa thớt bất thường.

Trang Hiểu Mộng nghĩ bụng, chắc là vì giờ này trời còn sớm, mọi người đã vội ra đồng làm việc.

Thẳng đến khi nàng về tới trước y quán, chỉ thấy bên ngoài người đứng đông nghịt, mới ý thức có điều bất ổn.

Nàng kiễng chân muốn nhìn rõ phía trước, thấy có người cầm đồ nghề lăng xăng, ồn ào náo nhiệt, chẳng rõ làm cái gì.

Trong lòng Trang Hiểu Mộng lập tức trầm xuống.

Chẳng lẽ vợ chồng Vương viên ngoại biết chuyện nàng đưa Vương Ánh Nhu đến Nam Phong Quán, nổi giận đến mức cho người tới đây đập phá y quán?

Nếu thật do nàng gây họa, thì tội nàng quả thật lớn lắm. Vạn nhất nàng bị kéo quay về thế giới cũ, để lại cục diện rối ren này cho nguyên chủ và người nhà, chẳng phải là hại chết họ sao?

Dù thế nào đi nữa, chuyện này ngay từ đầu là nàng ôm vào người. Giờ có xảy ra chuyện, nàng cũng không thể trốn trong đám đông giả chết.

Trang Hiểu Mộng nghiến răng, chen qua đám người, chuẩn bị nhận hết trách nhiệm.

Ai ngờ, khi tới gần, nàng mới phát hiện họ không phải đến đập bảng hiệu, mà là tới thay bảng hiệu mới cho y quán.

Không chỉ vậy, Vương viên ngoại còn cho người sửa sang lại y quán, và đem luôn trăm lượng hoàng kim đã hứa đưa tới.

Nghe tới trăm lượng hoàng kim, mắt Trang Hiểu Mộng sáng rực lên.

Hồi nhỏ, nàng từng chê vàng bạc tục tằn, chỉ thích mấy món hoa mỹ rực rỡ. Nhưng sau khi lăn lộn xã hội, thấy mấy thứ hoa hòe ấy rớt giá nhanh như chớp, trong khi vàng bạc vẫn sáng chói lấp lánh trong tủ kính, nàng mới thấm thía: tuổi trẻ thật không hiểu chuyện!

Vàng mới thật sự đáng quý, đáng để nâng niu.

Mười năm trước, bạc trắng từng đắt hơn vàng. Nhưng đến nay, vàng vẫn vững ngôi giá trị cao. Quả nhiên, người xưa coi trọng vàng không phải vô cớ.

Vừa rồi đám đông quá ồn ào, nàng nghe chẳng rõ. Nay mới biết, hóa ra Vương Ánh Nhu sau khi trải qua bao chuyện, đã hiểu rõ lòng người hiểm ác, bệnh tình thuyên giảm quá nửa. Nàng ta nhìn thấu bộ mặt Chu Chí, tuy vẫn còn hụt hẫng, nhưng ít nhất không còn đến mức tuyệt thực buồn phiền.

Tuy Vương phu nhân trách Trang Hiểu Mộng tự tiện đưa con gái vào Nam Phong Quán, nhưng rốt cuộc Trang Hiểu Mộng đã cứu được Vương Ánh Nhu.

Làm cha mẹ, thấy con khỏe mạnh là đủ. Huống hồ, chuyện Nam Phong Quán chưa truyền ra ngoài, mặt mũi Vương viên ngoại cũng không mất.

Trang đại phu thấy cháu gái trở về, không còn trách móc như thường ngày, mà mặt mày hớn hở:

– A Mộng, không ngờ ngươi thật sự chữa khỏi bệnh tim cho Vương tiểu thư. Là cữu cữu đã coi thường ngươi. Từ nay, cữu cữu tin rằng ngươi chắc chắn sẽ có chỗ dụng võ!

Trang Hiểu Mộng còn chưa kịp đáp lời, đã nghe trong lòng cữu cữu thầm nghĩ: Đứa nhỏ này vốn ham chơi, chẳng chịu học dược lý, ta còn lo không biết sau này nó lấy gì sinh nhai. Không ngờ nó lại tình cờ chữa khỏi bệnh cho Vương tiểu thư. Có món tiền này, ít ra cũng bảo đảm nó ăn no mặc ấm. Ta nhất định phải giữ số bạc này cho nó, chớ để nó tiêu bậy.

Trang Hiểu Mộng: …

Thì ra ông chẳng phải thật tâm khen nàng, mà chỉ muốn an ủi đôi câu thôi. Trong mắt cữu cữu, tương lai nguyên chủ vốn đầy lo lắng. May thay, tuy cuộc sống của cữu cữu khổ cực, ông cũng không giống loại người tham lam, muốn bán cháu gái đổi lấy tiền.

Chỉ có điều… nàng vừa ký chứng từ, hứa chia cho Bùi Ngọc Thần một nửa tiền thưởng. Giờ Vương viên ngoại làm ầm ĩ cả thành đều biết, Nam Phong Quán chắc chắn cũng sớm hay tin. Nàng mới in dấu tay vào chứng từ, ắt khó mà chối bỏ.

Trong khi đó, nhìn cữu cữu dáng vẻ chuẩn bị cất giữ toàn bộ vàng bạc, nàng lại thấy rầu rĩ.

Trang đại phu dịu giọng bảo:

– A Mộng, ngươi còn nhỏ, số tiền này để cữu cữu giữ cho, coi như hồi môn về sau. Ngươi yên tâm, tiền này là do ngươi kiếm, ta tuyệt đối không xài loạn.

Nghe tiếng lòng, quả thật ông chỉ lo nàng tuổi nhỏ, không biết giữ tiền.

Nhưng thân thể này cũng đã mười bảy, mười tám. Ở cổ đại, đã đến tuổi cập kê, không thể coi là trẻ con. Hơn nữa, chứng từ đã ký, nàng phải giữ lời.

Nếu nàng không trả, nhỡ đâu Bùi Ngọc Thần cáo quan thì sao?

Trang Hiểu Mộng cắn răng, nói nhỏ:

– Cữu cữu, số tiền thưởng này… cháu có thể lấy một nửa không?

Trang đại phu cau mày:

– Ngươi muốn nhiều tiền vậy làm gì?

Năm mươi lượng vàng đâu phải chuyện nhỏ. Nghe nàng mở miệng đòi, ông lập tức sinh nghi.

Trang Hiểu Mộng còn đang định bịa lý do, thì nghe ông thầm nghĩ: Nghe nói A Mộng đưa Vương tiểu thư tới Nam Phong Quán, ta không tin. Nhưng nhìn bộ dáng nó… Chao ôi, một cô nương chưa xuất giá, sao có thể đi chốn đó! Tất cả tại ta quản giáo không nghiêm. Nó làm vậy, ta biết ăn nói sao với mẫu thân nó nơi chín suối!

Trang Hiểu Mộng: …

Quả nhiên, chuyện đưa Vương Ánh Nhu tới Nam Phong Quán không dễ dàng được bỏ qua. Vương phu nhân đã sớm nhắc cho cữu cữu, khiến ông thêm lo lắng.

Biết không thể giấu, nàng đành ghé tai nói nhỏ:

– Cữu cữu, thật ra hôm nay để chữa bệnh cho Vương tiểu thư, cháu mới đưa nàng tới… Nam Phong Quán.

– Ngươi! – Trang đại phu vội liếc quanh, may mà không ai nghe thấy.

Trong mắt ông, nữ tử đoan chính không nên tới chốn đó. Cháu gái đã làm liều, lại còn kéo theo Vương tiểu thư, lỡ người ta đồn ra ngoài thì rắc rối to.

Nhưng thấy A Mộng hôm nay chịu thành thật thừa nhận, ông cũng ngạc nhiên ít nhiều. Trong lòng lại càng lo: Chẳng lẽ nó gây họa lớn, giờ mới đòi tiền để giải quyết? Nếu vậy thì thôi, tiền này vốn là nó kiếm được, tiêu hết cũng không sao. Chỉ sợ liên lụy danh tiếng nó, sau này khó gả đi!

Nếu Trang Hiểu Mộng không nghe được tiếng lòng, chắc đã nghĩ ông giống mấy kẻ thân thích độc ác trong tiểu thuyết, chỉ tham tiền. Nhưng sự thật, ông chỉ đang lo lắng cho danh tiếng của cháu gái mà thôi.

Trang Hiểu Mộng vội giải thích:

– Cữu cữu, ngài đừng lo, cháu không gây chuyện đâu. Chỉ là… lúc đưa Vương tiểu thư tới đó, cháu chưa kịp trả tiền. Ngài cũng biết, nơi đó tiêu tiền như nước, cháu thật sự bất đắc dĩ…

Trang đại phu nghe vậy, trừng mắt nhìn nàng, nghẹn lời hồi lâu, chỉ thở dài:

– Thôi, miễn ngươi không sao, tiêu chút tiền cũng được. Nhưng nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không được bước chân vào chốn đó nữa!

Trang Hiểu Mộng lập tức gật đầu như giã tỏi.

Nàng cũng chẳng muốn đi lần hai. Chỉ là, đã lập chứng từ, vẫn phải quay lại trả nợ cho xong.

Sau khi sửa sang, y quán sạch sẽ hẳn, người bệnh càng thêm tin tưởng vào y thuật của Trang đại phu. Dù sao, bệnh tim của tiểu thư Vương viên ngoại còn trị được, thì còn bệnh gì không chữa nổi?

Nhân lúc cữu cữu bận rộn khám bệnh, Trang Hiểu Mộng lén giữ lại năm mươi lượng vàng, giấu kỹ trong ngực, rồi lặng lẽ rời y quán, men theo ngả sau đến Nam Phong Quán.

Giờ đây, ai ai cũng biết nàng chữa khỏi bệnh cho Vương tiểu thư. Nếu đi công khai ngoài đường, thế nào cũng bị chỉ trỏ.

Trước kia còn đỡ, giờ thêm phần nghe được tiếng lòng người khác, đi đường càng khiến nàng ngượng ngập.

Dẫu suy nghĩ hiện đại cho rằng nữ tử đi đâu cũng được, nhưng thân ở cổ đại, nàng không thể không bận tâm đến thanh danh của nguyên chủ.

Lẩn tránh đông tây, cuối cùng nàng cũng tới được cửa sau Nam Phong Quán.

Trời đã về chiều, gần giờ khai trương.

Trang Hiểu Mộng còn đang lo gặp cảnh không dám nhìn, đã đụng ngay ánh mắt hồ ly tủm tỉm cười của Bùi Ngọc Thần.

Tim nàng giật thót, suýt rơi cả túi tiền trong tay. May mà phản ứng kịp, nàng ôm chặt vào ngực.

Đối diện gương mặt ấy, dù trong lòng tức giận, nàng lại chẳng thể nổi giận thật.

Bùi Ngọc Thần mặc áo dài xanh, tóc vấn trâm ngọc. Tuy y phục chỉnh tề, nhưng đôi mắt phong lưu lộ vẻ phóng đãng, càng khiến hắn giống hồ ly tinh mê người.

Trang Hiểu Mộng nhanh chóng dẹp tạp niệm, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Đẹp thì đẹp, nhưng nguy hiểm vô cùng.

Bùi Ngọc Thần như cảm nhận được địch ý, chỉ mỉm cười ôn hòa:

– Tiểu Trang đại phu đến đưa tiền thưởng sao? Ôm chặt như thế, lại khiến ta nghĩ ngươi luyến tiếc.

Trang Hiểu Mộng co giật khóe môi. Nàng đương nhiên luyến tiếc, hắn còn giả vờ hỏi.

Dù kiếm được số tiền này khá dễ, không phải nộp thuế má như hiện đại, nhưng phải chia ngay một nửa cho hồ ly tinh trước mặt, nàng vẫn thấy đau như xé thịt.

Khổ nỗi, nàng không nghe nổi suy nghĩ của hắn, mà hắn lại đoán trúng hết tâm tư nàng. Đành nghiến răng:

– Dù luyến tiếc, nhưng giấy trắng mực đen đã lập, ta há có thể nuốt lời?

– Vậy nghĩa là, nếu không có chứng từ, ngươi đã muốn đổi ý? – Hắn khẽ cười.

Trang Hiểu Mộng trợn trắng mắt trong lòng, nghiến răng:

– Sao có thể chứ!

Cuối cùng, nàng đành để hắn giật lấy túi tiền từ tay mình.

Dù nàng giữ chặt thế nào, cũng không lại sức hắn.

Nhìn năm mươi lượng vàng mới tới tay đã bay mất, nàng chỉ tự an ủi: ít ra vẫn còn giữ được một nửa, bằng không khóc chết mất.

Bùi Ngọc Thần thu tiền, thong thả hỏi:

– Chuyện hợp tác, Tiểu Trang đại phu đã suy nghĩ kỹ chưa?

Trang Hiểu Mộng bực bội, vừa mất tiền liền chẳng muốn nghĩ gì khác:

– Ngươi đã có tiền, mau trả chứng từ cho ta. Kẻo đêm dài lắm mộng!

Hắn cười, cầm chứng từ ra, đưa vào ngọn nến đốt sạch.

– Giờ thì yên tâm chưa?

– Đã vậy, ta cáo từ. – Trang Hiểu Mộng toan rời đi.

– Tiểu Trang đại phu. – Bùi Ngọc Thần bất ngờ tiến lại gần, khiến nàng thoáng ngửi thấy mùi hương dìu dịu.

Chưa kịp né, hắn đã nói:

– Ta biết ngươi muốn chữa khỏi bệnh tim cho mỹ nhân. Nếu có trường hợp tương tự, Nam Phong Quán có thể giúp.

Trang Hiểu Mộng: …

Nàng vội lùi hai bước, tránh xa hắn cùng mùi hương mơ hồ làm say lòng.

Quả là hồ ly tinh tính toán sâu xa!

Nghĩ kỹ, chẳng phải mấy cô nương sa ngã đều vì bị tra nam lừa gạt, hoặc vì nơi này mà mê hoặc sao?

Nếu nàng thật sự hợp tác, chẳng phải trái với tâm nguyện ban đầu?

Giúp Vương Ánh Nhu chỉ là tiện tay, số vàng đó vốn do Vương viên ngoại hứa. Sau này nếu gặp chuyện tương tự, trừ phi người ta ép đưa tiền, nàng sẽ tính toán hợp lý.

Còn nếu kết hợp cùng Nam Phong Quán, bản chất đã khác.

Huống hồ, đâu phải mọi căn bệnh si tình đều chữa bằng cách này.

Trang Hiểu Mộng dứt khoát:

– Hảo ý của Bùi công tử, ta xin nhận. Nhưng Nam Phong Quán quá xa xỉ, ta không kham nổi.

Nói xong, nàng vòng qua hắn, không thèm quay đầu.

Nàng tỉnh táo thế này, sao có thể để nam nhân dắt mũi hết lần này tới lần khác?

Bùi Ngọc Thần nhìn theo bóng nàng, không ngăn cản, chỉ khẽ mỉm cười chắc nịch:

– Tiểu Trang đại phu, chúng ta… có duyên gặp lại.

back top